Quán rượu hôm nay ít khách thấy rõ, chỉ có vài tên bợm nhậu là khách quen với quán đã ngồi từ sáng sớm tới giờ. Oviar đi một vòng quán xem có ai yêu cầu phục vụ gì không nhưng có vẻ như họ đều đang mải mê với chén rượu của mình.
– Oviar, lại đây ta bảo.
Là tiếng của bà chủ Lylat. Oviar nghe thấy liền kêu lên một tiếng vâng rồi bước lại quầy. Bà chủ hôm nay trông có điều bực dọc, khuôn mặt cừ hầm hầm mãi, có lẽ là vì bị mấy tên bợm nhậu chọc tức.
– Có chuyện gì ạ, bà chủ? – Oviar lên tiếng.
– Sao mày còn chưa nghỉ đi? – bà Lylat bảo ngay – Tao tưởng hôm qua mày đã xin hôm nay nghỉ sớm để đi chơi lễ hội rồi mà?
– A… nhưng mà vẫn còn sớm mà bà chủ.
– Sớm cái mả cha mày. – bà Lylat gắt gỏng – Con gái con lứa đi chơi thì phải bỏ ra hai ba tiếng ăn vận cho đàng hoàng vào. Nói không ngoa chứ ngày xưa tao đẹp nhất cái thành này, bao thằng theo đuổi. Mà cũng không phải là bây giờ tao xấu đi… Tóm lại là giờ mày nghỉ đi sửa soạn cho tao.
Oviar nghe vậy chỉ biết cười trừ, đáp:
– Bà chủ cứ làm quá. Con làm một tí nữa rồi nghỉ ngay ấy mà. Dù gì thì-
– Ê Turan! Đi đâu về đấy? Lại đây cái nào.
Oviar giật bắn mình, vội thu người lại, khép nép, cố tránh sự chú ý của Turan. Cô không ngờ là anh ta lại xuất hiện bất ngờ như vậy, dù rằng cả buổi cô đã ngó tìm anh ta mà không thấy. "A… sao lại là lúc này chứ…"
– Vụ gì, bà chủ?
Turan nói, vẫn với giọng điệu chan chát quen thuộc khi nói chuyện với bà Lylat.
– Hôm nay lễ hội mà mày đi đâu thế?
– Thì phụ việc cho ông Reinar thôi. Ngày nào chả thế.
Bà Lylat xì một tiếng, bảo:
– Cứ tưởng mày bị ông ta đuổi từ lâu rồi chứ. Dạo này không thấy vẻ buồn chán vì mất việc của mày làm tao không vui lên được.
– Thôi đi. – Turan gắt – Bà đừng có trút bực tức lên người tôi. Gọi tôi có chuyện gì không?
– Ừ thì, chiều tối nay mày vẫn định làm ở đây à?
– Thì còn gì nữa. – Turan đáp ngay – Hay hôm nay tôi được nghỉ?
Bà Lylat nghe xong thì quay qua nhìn Oviar ngay. Oviar biết lý do bà chủ nhìn mình, nên cô liền quay người đi, tránh ánh mắt của bà ta. Cất một tiếng thở dài, bà chủ nói:
– Ừ. Hôm nay mày được nghỉ. Lo-
– Sao cơ, bà chủ!? – Turan thốt lên – Tôi được nghỉ hôm nay sao? Vẫn có tiền và chỗ ngủ chứ, phải không?
– Ừ. Vì hôm nay không có nhiều khách thôi. Và cũng là lễ hội nữa.
– Ôi bà chủ, tôi không biết bà tốt đến thế đấy. Vậy thôi đi nhé!
Turan nói rồi toan quay người bước đi luôn nhưng bị bà Lylat nắm gáy áo lôi ngược lại.
– Khoan đã. Mày lại định đi đâu đấy?
– Thì đi chơi lễ hội. Chẳng phải bà vừa bảo đấy thôi sao.
– Phải phải phải. Vậy nên mày đứng đây đợi tao.
– Ơ… Tôi… Xì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!