Chương 26: (Vô Đề)

Tôn Dục nhận ra bị ta lừa, hắn chửi thề một tiếng rồi ra hiệu cho tên lính bên cạnh. Ta còn chưa kịp phản ứng, tên lính đã cầm một cây gậy to bằng cổ tay, đập mạnh vào ống chân ta.

Một tiếng động trầm đục vang lên, cây gậy gãy đôi. Cơn đau quặn thắt từ chỗ bị đập lan ra khắp cơ thể, ta không nhịn được, phát ra một tiếng rên rỉ thê lương từ trong cổ họng, đó dường như không phải là giọng của ta.

Chân ta, có lẽ đã hỏng rồi.

Một tiếng động ầm vang, cửa ngầm của phòng tra tấn bị đá văng ra. Rồi ta nhìn thấy Triệu Minh Huy.

Gân xanh trên mu bàn tay hắn nổi lên, hắn chỉ đứng yên lặng nhìn ta, cổ họng run rẩy. Ta cúi đầu, vụng về che giấu vết thương của mình, tránh ánh mắt của hắn.

Ta rất sợ, sợ chỉ cần đối mắt với hắn một lần, hắn sẽ không kiềm chế được mà lao tới ôm ta, mang ta rời khỏi nơi quỷ quái này.

Trong khoảnh khắc đó, ta cảm nhận được hắn thực sự muốn gi/3t Tôn Dục.

Tiền Anh khẽ ho một tiếng, rồi quỳ xuống trước: "Thần bái kiến bệ hạ."

Tôn Dục theo sau hắn, cũng run rẩy cúi đầu: "Bệ hạ vạn an."

Tiền Anh luôn biết rằng Triệu Minh Huy đang nghe tra khảo ở phòng bên cạnh, nhưng Tôn Dục thì không. Những lời hắn vừa nói, hoàng thượng đều đã nghe hết.

"Chuyện Giai quý phi mưu hại hoàng tự, trẫm rất quan tâm." Ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Minh Huy lướt qua người Tôn Dục, giọng nói lạnh lùng phát ra, "Tôn Dục, chuyện như thế này ngươi cũng dám thay trẫm quyết định, hay là ngươi muốn làm hoàng đế?"

Đầu của Tôn Dục gần như sắp nứt ra vì cúi lạy liên tục.

Đôi môi mỏng của hoàng thượng mím chặt như một lưỡi dao, hắn nói với vẻ tức giận: "Giai quý phi bị cấm túc. Tiền Anh, ba ngày sau, trẫm muốn thấy chứng cứ."

Ba ngày sau, Ngô Trung Toàn đến truyền chỉ, nói rằng hoàng thượng muốn tự mình tra khảo ta.

Ta đã thử nhiều lần, nhưng không thể tự mình đứng dậy.

Ngô Trung Toàn kinh ngạc không nói nên lời, đỡ lấy ta hỏi: "Nương nương, sao người lại… thành ra thế này?"

Ta cười đau khổ: "Vết thương nhỏ thôi, dưỡng vài ngày sẽ khỏi. Làm phiền công công tìm cho ta một cây gậy."

Trong cung không biết nơi nào còn tai mắt của Khương Diễn, ta chống gậy, từng bước một lê lên bậc thềm của Trùng Hoa Điện.

Vừa khi cửa điện đóng lại, Triệu Minh Huy buông bỏ vẻ điềm tĩnh, loạng choạng chạy tới ôm ta vào lòng, toàn thân run rẩy.

Máu dơ trên người ta làm bẩn long bào ngọc sắc của hắn.

Ta đánh nhẹ lên lưng hắn một cái, khi tay buông xuống mới nhận ra mình không có chút sức lực nào.

"Tiểu Hôi, đừng nhụt chí. Ta còn chưa ch/3t, chàng khóc cái gì?"

Xé rách lớp mặt nạ của Kỷ Nhân Nhi, tựa như Từ Vãn Phong ngày xưa sống lại trong ta. Từ Vãn Phong năm ấy, chẳng sợ trời chẳng sợ đất.

Hắn khóc như đứa trẻ, nói: "Vãn Vãn, việc này chúng ta không làm nữa, không làm nữa được không? Ta sẽ đi gi/3t Khương Diễn, hắn muốn phản thì cứ phản, chỉ cần nàng không phải chịu đựng nỗi đau đó nữa."

Ta cười mà nước mắt chảy ròng, hắn nào giống người hai mươi bảy tuổi, trẻ con bảy tuổi cũng chưa chắc nói ra những lời này.

Việc này còn cần phải hỏi sao, tất nhiên là không thể rồi. Nếu ta còn cách nào khác, cũng sẽ không chọn con đường này. Chúng ta đều dễ mất lý trí vì người thân nhất, trước đây là ta, bây giờ là hắn.

Triệu Minh Huy muốn xem vết thương trên người ta, nhưng ta lắc đầu. Thật quá xấu xí, vết thương chằng chịt, ngay cả bản thân ta cũng không muốn nhìn, càng không muốn hắn thấy.

Nhưng vết thương trên chân thì ta không thể tránh được.

Triệu Minh Huy cẩn thận xắn quần ta lên, lông mày lập tức nhíu lại thành chữ "Xuyên", cả chân ta sưng như củ cải, như sắp nứt ra. Hắn lần theo xương chân ta mà sờ, chỉ cần hắn dùng lực một chút, ta liền đau đến nghiến răng.

"Vãn Vãn, chân nàng... gãy rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!