Ta im lặng không nói gì. Dù sao cũng vì Đoạn Dương công chúa mà Vương gia dành cho ta một phần khoan dung khác với những người khác. Ta thầm nhủ, chỉ cần ta dần dần trở nên mạnh mẽ hơn, mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Ngày Vương gia đến kiểm tra khả năng b.ắ. n cung của chúng ta, ta không giấu tài nữa, b.ắ. n trúng mười mũi tên liên tiếp một cách gọn gàng. Người được chọn theo Vương gia đến Xích Sơn Viên tất nhiên là ta.
Mùa xuân đang nở rộ, Xích Sơn Viên dưới ánh nắng sáng ngời, nước trong xanh, cỏ xanh mướt, hoa dại rực rỡ như những ngôi sao trải dài khắp đồng cỏ.
Vào ngày thứ ba ở Viên, ta thoáng thấy bóng lưng của Thái tử điện hạ từ xa, chỉ nhớ rằng dáng người ấy cao lớn và vững chãi.
Thái tử đương triều, Lý Mộ Ngôn, là đích trưởng tử của Hoàng đế, người được Hoàng đế đích thân bồi dưỡng trở thành người kế thừa ngai vàng.
Vương gia không cố tình sắp xếp để ta gặp Thái tử. Thái tử vừa tròn mười bảy, đang ở độ tuổi chọn phi, các phe phái đều tìm cơ hội hành động, nếu Vương gia thể hiện quá rõ ý định, chắc chắn sẽ bị dị nghị. Ta cũng không quan tâm đến điều đó, cưỡi ngựa dạo chơi trên đồng cỏ thoải mái hơn nhiều.
Vương gia không quản ta, ta có thể tự do ra vào rừng săn b.ắ. n hoặc cưỡi ngựa nhàn nhã dạo quanh.
Ta đeo cung tên, cưỡi con ngựa nhỏ màu đỏ của mình, cẩn thận tìm dấu vết của con mồi trong rừng. Ta đã theo dõi con thỏ rừng đó rất lâu, nhưng nó chạy rất nhanh, dẫn ta chạy suốt đường dài đến đây.
Bụi cây khẽ rung, ta nhanh chóng rút một mũi tên từ ống sau lưng, kéo dây cung và bắn. Lá cây xào xạc, nhưng ta không b.ắ. n trúng, con thỏ đạp chân chạy biến mất, hoảng loạn chạy bừa.
Điều đó kích thích tính hiếu thắng của ta. Ta thúc ngựa đuổi theo, khi chỉ còn cách con thỏ vài trượng, ta lại đưa tay ra sau lưng tìm mũi tên.
Nhưng thật bất ngờ, ta mò tay vào không khí. Cùng lúc đó, một mũi tên xé gió bay ngang qua ta, trúng ngay vào con thỏ. Mũi tên khẽ rung, nhìn kỹ, đó chính là mũi tên của ta.
Ta quay lại nhìn, thấy một thiếu niên áo trắng ngay sau lưng ta, cưỡi ngựa mỉm cười nhìn ta.
Hắn chắp tay làm lễ, cười nói: "Xin lỗi cô nương, vừa rồi hứng khởi quá, mượn một mũi tên của cô nương, mong cô nương thứ lỗi."
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, bước tới nhấc con thỏ lên và đưa tới trước mặt ta: "Dù sao cũng dùng tên của cô nương, vậy con mồi này xin tặng lại cho cô nương, mong cô nương vui lòng nhận."
Ta vẫn ngẩn ngơ.
Thiếu niên trước mặt khoảng mười hai, mười ba tuổi, trong ánh mắt có sự ấm áp của người đọc sách, lại mang vẻ anh tuấn của người cưỡi ngựa múa thương, vẻ thanh tú như trăng sao, tự do như ánh dương mới mọc.
Ta cứ ngẩn ngơ nhìn hắn, không thể rời mắt, những người đẹp luôn có sức hút khiến người khác muốn nhìn thêm vài lần.
Tiếng gọi từ xa bỗng cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, có người đang gọi: "A Nam! Ngươi ở đâu?"
Hồng Trần Vô Định
Thiếu niên nghe thấy, liền đáp lại về hướng đó: "Ca, ta đến ngay!"
Thấy ta vẫn còn ngơ ngác, hắn đặt con thỏ vào giỏ trúc buộc bên cạnh yên ngựa của ta, rồi nhảy lên lưng ngựa, xoay người rời đi.
Trước khi quất ngựa, hắn quay đầu lại mỉm cười với ta, một nụ cười rạng rỡ như làm ấm cả không gian.
Qua những lớp cây cối rậm rạp, ta nhìn thấy hai bóng người cưỡi ngựa, người kia mặc đồ đen, cùng thiếu niên áo trắng kia cưỡi ngựa song hành. Chỉ trong chốc lát, khu rừng lại trở về yên tĩnh, như thể chưa từng có ai đặt chân tới.
Nhìn con thỏ trong giỏ trúc, ta mới nhớ lại sự thất lễ của mình lúc nãy, khuôn mặt bất giác đỏ bừng.
Ta đã nhớ tên hắn, hắn gọi là A Nam.
3
Ta trở về doanh trại trong tâm trạng lơ đãng, đến tối, Vương gia đến hỏi ta rằng hôm nay có gặp ai trong rừng không.
Gương mặt A Nam lập tức hiện lên trong tâm trí ta. Ta che giấu một phần, trả lời: "Có gặp hai vị công tử, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng, không đối diện."
Vương gia gật đầu, trầm ngâm: "Hôm nay Thái tử cùng mấy vị hoàng thân và con cháu các quan gia cũng đi săn ở khu rừng đó. Nếu ngươi không gặp họ thì thôi."
Ta nghĩ, A Nam có lẽ là ấu tử của một quan viên nào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!