Chương 57: (Vô Đề)

Ta nhìn xuống đỉnh đầu hắn, muốn đưa tay ra chạm nhẹ vào mái tóc, nhưng ngón tay ta dừng lại giữa không trung, rồi lại rụt về. Mái tóc đen ngày xưa của hắn, giờ đây đã lẫn những sợi bạc.

Người từng trong sáng như gió xuân, sao giờ đây lại trở nên tàn nhẫn, lòng dạ hiểm ác khuấy động phong vân như vậy?

"A Nam. Nếu thực sự không thể chống đỡ được nữa, ngài hãy phế truất ta đi."

Động tác trên tay hắn ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt đầy hoang mang. Nhưng sau đó, ánh mắt ấy dần dần toát ra sự lạnh lùng khắc nghiệt.

"Tuyết nhi, nếu để đám quan lại kia thắng, khác nào lại để xuất hiện một tân Nhiếp Chính Vương? Chúng ta đáng lẽ phải cùng nhau chiến đấu, nàng bây giờ lại muốn rút lui sao? Chẳng lẽ sau này, ta lại phải làm một con rối nữa, mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp đặt của đám quan lại ấy?"

Ta nhìn thẳng vào hắn: "Vậy ngài nói cho ta một câu rõ ràng đi, để ngài nắm chắc quyền lực, ta còn phải trả giá bao nhiêu nữa? Sẽ là gì tiếp theo đây? Là bạn bè, hay lương tâm?"

"Lương tâm? Nàng với ta mà còn nói chuyện lương tâm?" Lý Mộ Thần không giận mà cười, nụ cười lạnh thấu xương: "Ta từng muốn làm người tốt, nhưng sau này mới nhận ra, kẻ làm người tốt không thể làm hoàng đế. Tuyết nhi, nàng nghĩ một con cừu non có thể lãnh đạo bầy sói sẽ ra sao? Hoặc là bị lũ sói xé xác, hoặc là chính nó phải trở thành sói."

Ta nhìn nam nhân trước mắt, hắn đứng đó với đôi tay đặt sau lưng, đang đánh giá ta. Ánh mắt của hắn nói cho ta biết, hắn đã trở thành sói, một con sói cô độc.

"Trước khi đứa trẻ chào đời, đừng đi lung tung nữa. Để rồi lại nghe phải những chuyện không nên nghe, về nhà lại chịu khổ."

Ta bật cười thành tiếng.

Được thôi, nếu hắn dùng thân phận hoàng đế để áp chế ta, thì ta cũng sẽ dùng thân phận hoàng hậu để đáp lại hắn.

Ta chật vật đứng dậy khỏi giường, bụng to vượt mặt, quỳ xuống trước mặt hắn, trán chạm xuống nền đất lạnh lẽo: "Thần thiếp tuân chỉ."

"Nàng!" Lý Mộ Thần giận đến mức mặt trắng bệch, phất tay áo rời đi ngay lập tức.

Châu Dục Tuyết ơi, ngươi thật sự đã phát điên rồi.

Trong lòng ta chỉ có một cảm giác thỏa mãn vì đã trả thù được hắn. Mặc dù cách thức này thật không đáng, dựa vào tình yêu của hắn dành cho ta mà tàn nhẫn giày vò hắn.

20

Thân thể của ta càng ngày càng nặng nề, khi cúi xuống, ta chỉ thấy cái bụng tròn căng, không còn nhìn thấy mũi chân mình nữa. Ta ngày càng lười biếng, Lý Mộ Thần đã đến thăm ta vài lần, nhưng ta không muốn gặp hắn. Mỗi lần như vậy, ta đều quay lưng giả vờ ngủ, hắn ngồi cạnh giường đủ lâu, cuối cùng cũng sẽ bỏ đi.

Trong Trường Lạc Cung, chẳng mấy ai muốn nói chuyện với ta. Ngay cả Huệ Tâm, sau khi chăm sóc cho ta xong, nàng cũng chỉ cung kính lui xuống, không dám nói thêm một lời nào. Vậy nên, trong cung này, kẻ duy nhất chịu gần gũi với ta chỉ có Oa Đầu.

Nhưng dạo gần đây, Oa Đầu lại rất hay ngủ.

Nó thường cuộn tròn trên đệm mềm bên chân ghế để ngủ. Khi ta nằm nghiêng, đặt bụng lên giường, tựa đầu lên cánh tay nhìn xuống, ta sẽ thấy đôi tai lông xù của nó.

Hồng Trần Vô Định

Bộ lông của nó giờ đã mất đi ánh sáng bóng mượt, và nó không còn nhanh nhẹn như trước, nhưng bất kể nó thay đổi thế nào, ta vẫn yêu thương nó hết mực. Dù nó đã già, trong mắt ta, Oa Đầu mãi mãi là chú cún nhỏ bé của ta.

Dần dần, Oa Đầu bắt đầu không thể tự đi lại được nữa. Ta liền đặt nó trong một chiếc giỏ tre, bên trong lót nhiều lớp đệm mềm, hàng ngày bế nó ra sân phơi nắng.

Oa Đầu nằm trong giỏ tre, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào những hũ rượu bên tường, rồi phát ra vài tiếng gừ gừ trong cổ họng.

Chúng ta đã ủ rượu từ giữa mùa hạ, giờ đã là cuối thu rồi. Có lẽ nó cũng đang nhớ về những khoảng thời gian chúng ta cùng nhau trải qua, liệu có phải những kỷ niệm ấy cũng ngọt ngào như hương rượu hay không?

Ta yêu thương vuốt ve cổ nó: "Nhóc Oa Đầu, vậy chúng ta mở thử xem sao. Nhưng ngươi không được uống trộm đâu đấy, say mất."

Ta mở nắp một hũ rượu, nhưng một mùi vị cay nồng xộc thẳng vào mũi, khiến ta ngay lập tức thấy buồn nôn.

Ta cố nén cơn buồn nôn trong dạ dày, lần lượt mở hết các hũ rượu, nhưng tất cả đều đắng, toàn là vị đắng chát.

Không biết đã sai sót ở đâu, tất cả số rượu ta ủ đều đã biến vị, chua chát đắng ngắt.

Giống như cuộc đời ta, rối loạn không còn gì ra hồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!