Ta cúi người đỡ ông: "Cha, cha đứng lên trước đi, chúng ta tìm chỗ nào đó để tránh mưa."
Nhưng ông lại đẩy tay ta ra, cúi đầu lắc nhẹ: "Tuyết nhi, là cha đã phạm sai lầm. Con đừng lo cho cha, đợi khi nào hoàng thượng hết giận, tự khắc sẽ để cha đứng dậy..."
Đây là lý lẽ gì thế?
Ta giữ lấy vai ông: "Cha đợi đã, con sẽ đi tìm Lý Mộ Thần, đi ngay bây giờ!"
"Nương nương!" Khi ta quay người lại, cha ta nắm lấy vạt áo của ta: "Con giờ mà đi tìm hoàng thượng, chỉ làm ngài ấy càng giận cha hơn, mà còn liên lụy đến con nữa..."
Ông gọi ta là "nương nương." Cha ruột của ta, bây giờ, quỳ ở đây và gọi ta là nương nương.
Sự sụp đổ mà ta đã kìm nén nhiều ngày qua, vào lúc này lại đến một cách dễ dàng đến vậy.
Ta gục xuống trước mặt ông, níu lấy tay áo của ông mà khóc nức nở: "Tại sao? Tại sao chứ!"
Ông có biết, làm như vậy sẽ khiến bao nhiêu người chỉ trích, và sau này ông sẽ phải mang bao nhiêu tai tiếng không.
Ông tránh ánh mắt của ta, lắc đầu bất lực: "Hoàng thượng bảo ta g.i.ế. c hắn, nhưng hắn đã có ân với ta, ta không xuống tay được... không thể làm được..."
Ta hét lên: "Thế sao cha lại đến kinh thành! Ở lại thủ thành, bình an vô sự chẳng phải tốt hơn sao? Sao cha phải dấn thân vào vũng bùn này!"
Ông cúi đầu, rất lâu sau mới thì thầm: "Nếu Vương gia đoạt quyền... Tuyết nhi à, con sẽ sống thế nào trong những năm tháng sau này?"
Những giọt nước mắt lăn dài khỏi mắt ta, nhanh chóng hòa vào nước mưa, từ ấm áp đến lạnh giá.
Vì ta. Cả đời ông sống quang minh chính đại, dù là thuộc hạ thân tín của Vương gia, ông luôn giữ vững biên cương, không mưu cầu chút lợi ích riêng tư nào. Một người thật thà chính trực như vậy, lại vì ta mà phạm phải tội phản bội chủ nhân, gánh chịu cả đời tiếng xấu.
Vì ta, tất cả là vì ta.
Ta nắm lấy tay ông, khẩn cầu trong tiếng nấc: "Cha, con không muốn làm nương nương nữa. Con muốn về nhà, cha ơi, hãy đưa con về nhà được không?"
Cả người ông run rẩy. Cuối cùng, ông rút tay về, giọng nói khàn khàn: "Qua trận này, ta đã gây thù chuốc oán quá nhiều. Có quá nhiều kẻ muốn lấy mạng ta. Tuyết nhi, hoàng thượng sẽ bảo vệ con tốt hơn cha. Cha không bảo vệ được con, nhưng hoàng thượng có thể."
Lần đầu tiên trong đời, ta cương quyết như thế. Ta gạt bỏ tay ông, bất chấp tiếng gọi phía sau, lao thẳng về hướng Kiến An cung.
Ta chạy một mạch vào Kiến An cung, những cung nhân nhìn thấy dáng vẻ của ta thì hoảng hồn, mặt mày trắng bệch, vội vàng lấy ô che trên đầu ta.
Ta đẩy họ ra, để mình dầm trong cơn mưa, bước thẳng đến tẩm cung của Lý Mộ Thần.
Lương Thu thấy ta liền giật mình, vội vã tiến lên hành lễ: "Châu cô nương, người đây là... đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Ta lạnh lùng nói: "Ta muốn gặp Hoàng thượng."
Lương công công giật nhẹ mi mắt, cố gắng cười nói: "Cô nương, bệ hạ tối qua lại thức suốt đêm, vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Hay là... người để sau hãy đến?"
Ta lặp lại lần nữa: "Ta muốn gặp Hoàng thượng."
Ý thức được sự khác thường của ta, ông ta liền quỳ sụp xuống trước mặt: "Chu cô nương, người thật sự làm khó nô tài rồi. Nô tài không dám để người chờ, nhưng nô tài cũng không dám quấy rầy giấc nghỉ ngơi của chủ tử..."
Hồng Trần Vô Định
Ta chỉ cúi mắt nhìn ông, giọng nói không còn chút nhiệt độ: "Vậy ta sẽ ở đây đợi. Khi nào ngài tỉnh, ta khi đó sẽ gặp."
Cuối cùng, Lương Thu cắn răng: "Được, người đợi một lát, nô tài sẽ đi mời chủ tử ra ngay."
Ta không biết Lương Thu làm cách nào để gọi Hoàng thượng dậy, nhưng khi Lý Mộ Thần bước ra, hắn vẫn đang mặc áo ngủ, thậm chí còn chưa kịp xỏ giày hẳn hoi.
Nhìn thấy bộ dạng của ta, hắn lập tức kéo chiếc áo choàng có hình rồng trên giá khoác lên người ta, lạnh lùng trách: "Không biết lấy áo cho chủ tử sao? Nếu người bị cảm lạnh, xem các ngươi gánh vác thế nào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!