14
Lý Mộ Thần trực tiếp bế ta trở về Kiến An cung, đặt ta xuống chiếc trường kỷ mềm mại trong điện.
Trong Kiến An cung, tất cả cung nhân đều im lặng, không ai dám thở mạnh. Chỉ cần một ánh mắt của Lý Mộ Thần, lập tức có hai thái giám tiến lên hầu hạ, giúp hắn cởi bỏ bộ chiến giáp nặng nề.
Lương Thu cũng đã cùng Lý Mộ Thần cưỡi ngựa trở về, rất nhanh hắn thay trang phục cung đình xong, vào trong bẩm báo với Lý Mộ Thần rằng thống lĩnh cấm quân có việc muốn diện kiến.
Lý Mộ Thần không tránh mặt ta, chỉ khẽ giơ tay ra hiệu, tuyên thống lĩnh vào điện.
Vị Chương thống lĩnh này ta đã gặp vài lần trước đó, là một vị võ tướng ít nói, trầm lặng, có vẻ là tâm phúc của Lý Mộ Thần.
Hắn bước vào điện, hành lễ với Lý Mộ Thần, nhưng lại quay sang ta, cúi mình nói: "Nương nương, vạn an."
Gần như là phản xạ, ta lắc đầu và bật thốt lên: "Ta không phải là nương nương, đừng gọi ta như vậy."
Tất cả mọi người trong điện đều biến sắc. Có lẽ họ chưa từng thấy ai trước mặt hoàng đế lại vô lễ như vậy.
Nhưng chỉ có Lý Mộ Thần là vẫn giữ vẻ bình thản. Hắn ra hiệu cho Chương thống lĩnh đứng dậy, rồi nói nhẹ nhàng: "Bây giờ chưa phải, nhưng sau này chưa chắc đã không phải."
Lý Mộ Thần chắp tay sau lưng, ngón tay hắn khẽ gõ từng nhịp, đó là thói quen khi hắn đang cân nhắc một quyết định. Rồi nắm tay hắn từ từ siết chặt lại, lạnh lùng thốt ra ba chữ: "Giết không tha."
Theo ý chỉ của Lý Mộ Thần, ta tạm thời ở lại Kiến An cung. Việc xưng hô với ta làm khó những thị vệ cận kề bên cạnh hoàng thượng. Cuối cùng, họ miễn cưỡng gọi ta là "Châu cô nương".
Lý Mộ Thần rất bận. Giang sơn vừa ổn định, có quá nhiều việc chờ hắn xử lý. Dù chúng ta ở dưới cùng một mái nhà, ta rất hiếm khi gặp được hắn. Nhiều lần, hắn ngồi suốt đêm bên bàn làm việc, sau khi trở về từ triều sớm chỉ chợp mắt một giờ, rồi lại tiếp tục triệu kiến đại thần nghị chính.
Tất cả cung nhân trong Kiến An cung đều hành động theo sắc mặt của Lý Mộ Thần, đối xử với ta rất cung kính, nhưng không ai hé răng về những việc triều chính. Ta không nghe ngóng được chút tin tức nào.
Trong lòng ta không yên. Ta lo lắng cho phụ thân của mình. Việc Nhiếp Chính Vương thất bại đã là điều không thể tránh khỏi, nhưng phụ thân ta là người của Nhiếp Chính Vương. Không biết sự thay đổi lớn của triều đình sẽ ảnh hưởng ra sao đến ông.
Ta giả vờ nói mình không khỏe, gọi Yến Thành Lương đến bắt mạch. Trong lúc bắt mạch, ta lén nhờ hắn gửi một bức thư cho phụ thân, hỏi xem ông có muốn từ quan, chúng ta cùng đi nơi khác sống không. Ta có thể làm việc nuôi ông suốt quãng đời còn lại.
Nhưng thư đã gửi đi rất lâu, mà ta vẫn chưa nhận được hồi âm.
Ta bắt đầu không chịu đựng được nữa. Nếu Lý Mộ Thần không đến gặp ta, thì ta phải đi tìm hắn.
Hôm ấy, Lý Mộ Thần nghị sự đến rất muộn, khi các triều thần lần lượt cáo lui thì đã gần tới giờ Tý. Ta biết hắn sẽ không đi nghỉ ngay, nên tự tay làm ít điểm tâm, rồi mang đến tiền điện.
Lương Thu đang đứng canh ngoài cửa, khi thấy ta, hắn do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn cho ta vào.
Ta nhẹ nhàng bước vào điện, thấy bóng dáng cao lớn của Lý Mộ Thần đang đứng quay lưng, hai tay chắp sau lưng, đối diện với một tấm bản đồ giang sơn khổng lồ.
Ta đặt điểm tâm lên bàn, cố ý tạo ra chút âm thanh.
"Trẫm đã nói là không cho ai vào rồi mà," hắn nói lạnh lùng, giọng điệu uy nghiêm khiến người nghe không dám lại gần.
Ta đứng yên tại chỗ, băn khoăn liệu mình có nên rút lui, chờ một lúc khác thích hợp hơn.
Hồng Trần Vô Định
Lý Mộ Thần chờ mãi không nghe thấy tiếng trả lời, hắn quay đầu lại, khi thấy là ta, nét mặt hắn liền giãn ra, vẻ mệt mỏi cũng phai nhạt.
"À, là Tuyết Nhi à."
Hắn khẽ bóp trán, gạt đi những dấu vết mệt mỏi, rồi nở nụ cười dịu dàng, giống như A Nam của ta ngày trước.
Ta cúi người thi lễ với hắn, nói: "Nghe nói bệ hạ chưa dùng bữa tối, Tuyết Nhi làm ít điểm tâm cho bệ hạ thưởng thức."
Lý Mộ Thần nhếch môi, tiến đến gần ta, nhón tay nhấc một miếng điểm tâm lên, cắn một miếng nhỏ khiến vụn bánh rơi lả tả trên môi. Ta rót trà cho hắn, khi đi ngang qua tấm bản đồ giang sơn thì bất giác dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!