Lý Mộ Thần cứ nhìn ta như vậy, ánh mắt ngập tràn tình cảm dịu dàng, hắn từ từ tiến lại gần. Khi môi hắn sắp chạm đến môi ta, ta chợt bừng tỉnh, khẽ nghiêng đầu, khiến nụ hôn của hắn rơi xuống trang sức lạnh lẽo nơi tai ta.
Không, ta không thể.
Nếu một ngày nào đó, ta gặp lại hắn, ở giữa bầu trời bao la của sa mạc, hoặc trong quán rượu mà ta tự tay dựng nên, có lẽ ta sẽ không ngần ngại mà hôn hắn.
Nhưng bây giờ, không thể. Nếu để tình cảm nhất thời làm mờ lý trí, những bức tường của cung điện này sẽ trở thành xiềng xích cho cả đời ta, và ta sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi nó.
Lý Mộ Thần thu hồi lại nụ hôn của hắn, trong mắt hiện lên một sự u sầu khó che giấu.
Ta vội vàng rút tấm áo bị hắn đè dưới thân mình, muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống này, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng rồi ta nghe Lý Mộ Thần khẽ nói: "Tuyết Nhi, xin lỗi."
Tim ta thắt lại một cách khó hiểu. Rõ ràng mọi chuyện đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp, tại sao hắn lại nói lời xin lỗi? Hắn có gì mà phải xin lỗi ta chứ?
Sau lần đó, ta cố ý tránh gặp Lý Mộ Thần, viện đủ mọi lý do để không phải đến Đông cung, đã lâu lắm rồi ta không đến đó.
Nhưng tránh né không phải là cách lâu dài. Khi Lý Mộ Thần lại đến tìm ta, thời tiết đã lạnh đến mức không còn nghe thấy tiếng ve kêu. Khác với mọi lần, lần này hắn đến, mang theo một bọc đồ.
Ta đẩy hắn vào trong phòng, mở bọc đồ ra, bên trong là một bộ trang phục thái giám và thẻ bài, trên cùng của bộ đồ là một thanh đoản đao.
"Đây là gì?" Ta hỏi.
Lý Mộ Thần bình tĩnh đáp: "Tuyết Nhi, ta đến để thực hiện lời hứa."
Trong lòng ta bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Hắn tiếp tục nói: "Vào cuối mỗi tháng, Nội Nhu Tư sẽ đưa các thái giám ra ngoài cung để mua sắm. Đến lúc đó, ngươi sẽ trà trộn vào đội ngũ đó, sau khi ra khỏi cung, tìm cách trốn thoát. Sau đó, ngươi có thể đi bất cứ nơi đâu mà ngươi muốn."
Lý Mộ Thần cầm lấy thanh đoản đao, từ từ rút vỏ ra. Lưỡi đao lạnh lẽo sắc bén, ánh lên một tia sáng lạnh như máu.
Hắn đưa đao cho ta, nói: "Thanh đao này đã được tẩm độc, có thể g.i.ế. c người trong một nhát. Lúc đó, hãy giữ nó bên mình để phòng thân."
Ta không hiểu. Ta không nghĩ lời hứa của hắn lại là để ta dùng cách này mà trốn thoát. Cách này nhìn sao cũng giống như một ván cược. Nếu ta là con cờ, thì hắn đóng vai trò gì trong đó?
Ta hỏi hắn: "Còn ngài thì sao?"
Lý Mộ Thần cúi đầu, lạnh lùng nói: "Tuyết Nhi, Nhiếp Chính vương muốn ta đến Xích Sơn Viên để săn bắn."
Hơi thở của ta nghẹn lại.
Xích Sơn Viên, Xích Sơn Viên... Trái tim Lý Mộ Thần đã trở thành mục tiêu cho một cuộc săn b.ắ. n hay sao?
Hai chân của hắn bị thương, ai cũng biết, sao có thể tham gia săn bắn? Nhiếp Chính vương thực sự đang mưu tính điều gì?
Lý Mộ Thần im lặng một lúc, rồi nói: "Trong những ngày tới, việc chuẩn bị cho chuyến đi khỏi cung sẽ được tiến hành, và Nhiếp Chính vương chắc chắn sẽ cho người giám sát ta. Đêm nay, coi như ta đến để nói lời từ biệt. Tuyết Nhi, nếu ta không trở về, ngươi hãy rời đi, càng xa càng tốt, đừng để ai tìm thấy ngươi nữa."
Cơn lạnh từ trong ra ngoài bao trùm lấy ta. Ta nhìn bóng lưng hắn rời khỏi ta, ngồi trên xe lăn, chuẩn bị ra ngoài.
Hồng Trần Vô Định
Nhìn bóng lưng hắn, trong đầu ta không ngừng vang lên câu hỏi: Nếu hắn bước ra khỏi cửa này, liệu đó có phải là lần vĩnh biệt hay không?
Có lẽ ta đã điên rồi.
"Ta sẽ đợi ngài trở về!" Ta chạy đến, đặt tay lên xe lăn của hắn, nơi mà ta quen thuộc vô cùng. Ta chắc chắn lặp lại: "Ta sẽ đợi ngài trở về."
Nếu không thấy hắn bình an trở về, làm sao ta có thể an tâm mà ra đi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!