Hàng đèn này do một cặp vợ chồng già bán, những chiếc đèn của họ có kiểu dáng đơn giản nhưng lại được chế tác tinh xảo. Mỗi chiếc đèn đều được viết vài chữ bằng kiểu thư pháp bay bổng, có lẽ là do ông lão tự tay viết. Ta nhìn vào chiếc đèn bên trái, trên đó có viết: "Nam hữu kiều mộc, bất khả tu tư. Hán hữu du nữ, bất khả cầu tư."
"Nam hữu kiều mộc," ghép lại thành chữ "
" (Nam). Không biết vì sao, ta luôn có tình cảm đặc biệt với chữ này.
Ta chỉ vào chiếc đèn và nói: "Chủ quán, lấy cho ta chiếc kia."
Bà lão nhìn ta, cười mỉm chi nói: "Cô nương, chiếc đèn này nói về nỗi tương tư không thành. Ngươi còn nhỏ, lại có một công tử tuấn tú đi cùng, sao không chọn một chiếc khác nhỉ?"
Ta lắc đầu, mỉm cười đáp: "Không sao, ta muốn chiếc này."
Yến Thành Lương nhăn mặt, lẩm bẩm: "Giờ ngươi thích mấy thứ gì mà trông già dặn thế." Nhưng hắn vẫn đưa tay vào túi tiền định trả, ta ngăn hắn lại: "Đèn này ta tự mua."
Cầm chiếc đèn lồng trong tay, Yến Thành Lương mua thêm hai hũ rượu. Chúng ta len lỏi giữa dòng người, vừa đi vừa uống. Cho đến khi ánh đèn bắt đầu tắt dần, dòng người cũng tản đi, chúng ta vẫn chưa thấy đủ, cứ thế tiếp tục lang thang khắp Trường An, vô tình đi đến gần cung thành.
Gần hoàng cung, bầu trời yên tĩnh lạ thường. Hàng nghìn ngôi sao lấp lánh mà chẳng phát ra một tiếng động. Ở đằng xa, góc thành vẫn rực sáng dưới ánh đèn không bao giờ tắt. Hôm nay trong cung có yến tiệc mừng thọ, biết bao người đơn độc đứng chờ, chỉ vì nụ cười của một người.
Ta cùng Yến Thành Lương tựa vào lan can bên bờ hào, gió lạnh thổi từ mặt sông khiến ta tỉnh táo hơn đôi chút. Yến Thành Lương ngắm nhìn vẻ uy nghi của hoàng thành, rồi nghiêng đầu hỏi ta: "Lão đại, khi nào ngươi mới về nhà được?"
Cơn gió lạnh như d.a. o cắt vào đôi mắt ta, khiến chúng cay xè. Ta ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, khẽ nói: "Thành Lương, ta sắp vào cung rồi."
Không hề có sự báo trước, chiếc bình rượu trên tay Yến Thành Lương rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Ta cười khổ, nói thêm: "Là làm hoàng hậu."
"Vậy... vậy là ngươi sẽ không về Tây Bắc nữa?"
Ta lắc đầu: "Ta không biết. Có lẽ, sẽ không bao giờ trở về nữa."
Yến Thành Lương lặng lẽ tiễn ta về Vương phủ. Trên đường, chúng ta không ai nói với ai một lời. Khi đến nơi, hắn đột nhiên gọi ta lại: "À đúng rồi, ta còn một thứ chưa đưa cho ngươi."
Hắn lấy từ trong n.g.ự. c áo ra một chiếc túi vải nhỏ, mở ra, bên trong là một con ch. ó bông nhỏ xíu, lông mềm mượt.
"Đây không phải là Oa đầu của ta sao!"
Ta vui mừng cầm lấy con ch. ó bông, nhìn đi nhìn lại, con ch. ó này làm giống Oa đầu của ta y hệt.
Yến Thành Lương cười nói: "Lão đại, con ch. ó này là ta tự tay làm đấy, dùng lông thật của Oa đầu. Ngươi thấy ta làm giống không?"
"Hửm?" Ta nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Ta chỉ vào mũi hắn hỏi: "Yến Thành Lương! Ngươi có phải đã nhổ lông trên người Oa đầu không?"
"Ta không có! Ngươi đừng nói bậy!" Yến Thành Lương vội vàng nhảy ra xa, đáp: "Ta chỉ dùng lông Oa đầu tự rụng thôi, trời đất chứng giám!"
Ai mà tin được chứ! Nghĩ đến cảnh Oa đầu bị Yến Thành Lương ép nhổ lông, ta không khỏi rùng mình.
Yến Thành Lương nhanh chóng chạy đến góc phố, làm mặt quỷ với ta: "Lão đại, ta nhất định sẽ lại đến gặp ngươi!"
Nói xong, hắn biến mất sau góc phố.
Ta khẽ cười thầm, tên tiểu tử này chạy nhanh thật. Ta cảm thấy rất vui, tối nay là đêm vui vẻ nhất kể từ khi ta đến kinh thành.
Vào đến cửa Vương phủ, ta cẩn thận giấu "tiểu Oa đầu" trong tay áo, cầm đèn lồng nhẹ nhàng bước về phòng ngủ.
Khi đi qua giả sơn, có một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên từ phía sau:
"Tuyết Nhi."
Hồng Trần Vô Định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!