1
Năm đó, ta mười một tuổi.
Hồng Trần Vô Định
"Châu Dục Tuyết, cha ngươi đến đón ngươi về nhà rồi!"
Nghe tiếng Yến Thành Lương hô gọi, ta đang ôm cuốn «Tôn Tử binh pháp» mà ngái ngủ. Tiếng hô của hắn làm ta giật mình tỉnh dậy, lập tức quăng cuốn sách trong tay, giơ nắm đ.ấ. m lên hét vào mặt hắn: "Yến Thành Lương, ngươi lại tìm đòn phải không?"
Cái đầu tròn như củ khoai môn của hắn thò vào từ ngoài cửa sổ, cười cợt nói: "Đại tỷ, ta nói thật, Châu thúc cùng cha ta đang ở tiền sảnh nói chuyện, gọi ngươi mau đến."
Ta khẽ "ồ" một tiếng, trong lòng có chút thất vọng. Thật ra ta không phải là không nhớ cha ta, chỉ là khi ở cùng cha, giữa chúng ta chẳng có lời nào để nói, lúng túng vô cùng, chẳng bằng ở nhà Yến Thành Lương thoải mái hơn.
Nói ra thì nhà ta và nhà họ Yến cũng có chút duyên nợ. Cha ta cùng Yến bá phụ đều là tướng đóng ở Nhuyễn Viễn Quan, hai người quen biết nhau đã gần hai mươi năm, cha ta ở cùng ông ấy còn nhiều hơn là thời gian ngủ.
Ngoại tổ của ta là một lang trung có chút danh tiếng trong vùng, tay nghề y thuật cao siêu, cứu sống không ít mạng người. Ngoại tổ ngoài mẹ ta là nữ nhi ruột, còn nhận nuôi một nữ tử mồ côi nơi chiến trường, coi như nghĩa nữ mà dưỡng. Bà lớn lên gả cho huynh đệ chí cốt của cha ta, sinh hạ một nam nhi, tên là Yến Thành Lương.
Ta thực ra chưa từng gặp mẹ mình. Mẹ ta mất trong lúc sinh ta, thật thương cho ngoại tổ ta đã cứu người cả đời, cuối cùng lại chẳng thể cứu nổi nữ nhi của mình.
Trước năm bốn tuổi, ta sống cùng ngoại tổ. Từ khi ta có trí nhớ, tóc ông đã bạc phơ rồi, ta nhớ ông thường vừa phơi thuốc vừa mỉm cười kể cho ta nghe về thời thơ ấu của mẹ ta, trong cái sân nhỏ lúc nào cũng phảng phất mùi hương thanh đạm của thảo dược.
Nhưng người già cuối cùng vẫn không chống lại được tuổi tác, ông muốn cùng ta lớn lên như đã từng cùng mẹ ta, nhưng rồi cũng không làm nổi. Trước lúc lâm chung, ngoại tổ nắm tay ta nói: "Tuyết nhi, phụ thân của con mới là người thương con nhất trên đời này, ông ấy khổ quá rồi. Sau này con lớn lên phải ở cạnh cha con nhiều hơn, không thì ông ấy sẽ cô đơn biết bao."
Khi ấy, ta chẳng thể hiểu được tâm trạng của ngoại tổ khi nói những lời này, nhưng về sau ta học được một từ, gọi là đồng bệnh tương liên.
Sau khi ngoại tổ qua đời, cha ta đón ta về nhà. Nhưng cha ta là một võ tướng, thường xuyên dẫn binh đi đánh nhau với người Bắc Địch, chẳng biết cách chăm sóc con cái, huống chi là nữ nhi.
Có một lần cha ta ra ngoài luyện binh, ta ở nhà một mình, vì người quá thấp không với tới được thức ăn cha để trên bếp, đành nhịn đói một ngày. Tối hôm đó cha về thấy ta sống dở c.h.ế. t dở, bế ta lên và nói xin lỗi cả buổi tối. Đó là lần đầu tiên ta thấy cha rơi nước mắt. Sau đó, cha gửi ta đến Yến gia.
Mẹ của Yến Thành Lương là nghĩa nữ của ngoại tổ ta, cũng là tỷ muội tình thâm với mẹ ta, ta gọi bà là Thu di. Thấy ta gầy gò như con mèo bệnh, Thu di lúc đó xót thương đến đỏ cả mắt, mắng cha ta không tiếc lời, trách sao ông không sớm đưa ta sang đây.
Thu di đối xử với ta còn hơn cả nữ nhi ruột, từ đó ta sống yên ổn ở Yến gia, còn được chăm sóc trắng trẻo mập mạp. Mỗi lần Yến bá phụ về nhà, đều phải nựng má ta một cái cho thỏa thích.
Yến Thành Lương là con út trong nhà, nhưng ta lại thấy hắn như yêu nghiệt. Hắn có hai ca ca, đều văn võ song toàn, đến lượt hắn thì hoàn toàn lẩn tránh những từ liên quan đến tài năng, chỉ giỏi mỗi việc cười cợt chọc ghẹo người khác. Thật uổng cho cái tên cha mẹ đặt cho hắn, "Thành Đống Thành Lương".
Yến Thành Lương lớn hơn ta hai tháng, người này tuy nghịch ngợm, nhưng ta cũng chẳng vừa. Sau mấy lần hắn định trêu chọc ta nhưng lại bị ta phản đòn, chúng ta kết nghĩa huynh đệ, hắn nhận ta làm đại tỷ.
Nhưng về sau, ta phát hiện ra tên này cũng có chút hữu ích, binh pháp đọc chẳng ra sao nhưng y thư thì thuộc làu làu. Trong phòng Thu di có không ít điển tịch y dược, ta mượn về với lý do muốn xem, rồi lén đưa cho Yến Thành Lương. Cứ thế, chúng ta dần dần xây dựng tình huynh đệ vững chắc.
Yến Thành Lương lại giục ta lần nữa, ta chẳng dám chậm trễ thêm, bế con ch. ó nhỏ theo hắn ra tiền sảnh.
Cha ta nhìn thấy ta, hồi lâu mới thốt lên một câu: "Tuyết nhi lại lớn thêm rồi."
Sau đó, hình như lại chẳng còn gì để nói nữa.
Lần trước cha ta đến thăm ta, cũng đã là chuyện của nửa năm trước rồi. Các tướng trấn thủ biên cương thường có nhiệm vụ tuần phòng, mỗi lần đi cũng phải mất hơn nửa tháng. Cha ta những năm gần đây chỉ có một thân một mình, nhưng Yến bá phụ thì có gia đình đông đúc, nên việc đi xa bất tiện rất nhiều, vì thế cha ta đã đảm nhiệm hầu hết các nhiệm vụ tuần phòng trong quân, lúc nào cũng là trên đường đi tuần hoặc sắp đi tuần.
Yến bá phụ nhìn thấy sự lúng túng của cha ta, vỗ vai ông và cười nói: "Lần này trở về, chắc là được ở lại thêm vài ngày, Tuyết nhi mấy ngày trước còn nói nhớ ông đấy."
"À, thật sao?" Cha ta nở một nụ cười ngượng ngùng.
Ta nháy mắt với Yến Thành Lương, ta chẳng nhớ là mình đã nói câu đó.
Thu di giúp ta thu dọn y phục thay đổi, rồi ta theo cha lên xe ngựa trở về nhà. Cha ta quen cưỡi ngựa rong ruổi suốt nhiều năm, ngồi trên xe lại không thoải mái lắm, tay chân chẳng biết để đâu.
Sau khi chúng ta im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cha ta cuối cùng cũng chủ động rướn lại gần, gãi đầu con ch. ó nhỏ trong lòng ta, kiếm chuyện hỏi: "Màn thầu có ngoan không?"
Ta nghẹn một chút, không nhịn được mà đáp: "Cha, nó tên là 'Oa đầu'."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!