Chương 8: (Vô Đề)

Vừa dứt lời, toàn bộ phòng khách đều an tĩnh lại, vui vẻ trong mắt Đào Đào trong nháy mắt trở nên mất mát.

Vừa rồi Đào Đào không nghe hiểu lời bà nội nói, nhưng giọng nói này nói rõ ràng như vậy, Đào Đào làm sao lại không hiểu, đôi mắt sáng ngời ban đầu trở nên ảm đạm.

Một giây sau Thích Mân nắm chặt tay Đào Đào, cho Đào Đào dũng khí, Đào Đào ngẩng khuôn mặt nhỏ cười cười với Thích Mân, như muốn nói anh trai, em không sao.

Cô họ Thích Mỹ Âm từ bên ngoài đi vào nhà, dẫn theo hai đứa con gái, cô cháu gái vừa vào liền chạy bổ nhào qua người bà nội, bà nội cũng tiếp được ôm chặt lấy, nhiệt tình so với Đào Đào hơn rất nhiều.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Cháu là đứa trẻ chị dâu nhặt được từ bên ngoài về à?" Thích Mỹ Âm mặc bộ váy màu đỏ, bà ta đi đôi giày cao gót gần mười cen

-ti

-mét, đối với Đào Đào mà nói, chính là một con quái vật khổng lồ đang đứng trước mặt.

Ngữ khí bà ta không hề thân thiện khiến trong lòng Đào Đào sợ hãi, cô bé rất muốn lui lại, thế nhưng lại nghĩ đến mình không thể nhát gan như vậy, không thể ném mặt mũi ba mẹ đi được, thế là cứ  đứng bất động , mặc cho Thích Mỹ Âm dò xét.

"Quá khó coi, chị dâu muốn nuôi thì cũng phải nuôi một nha đầu xinh đẹp chứ, da bọc xương thế kia, ai không biết còn tưởng rằng Thích gia chúng ta ngược đãi trẻ con đấy, giống Uyển nhi thì tốt rồi."

Thích Mỹ Âm muốn đưa tay bóp cằm Đào Đào, thì bị Thích Mân chặn lại, Thích Mân nhìn Thích Mỹ Âm, "Cô, chẳng lẽ cô không biết ở lớp có rất nhiều người nói Đặng Uyển mập giống con heo sao?"

Lúc đầu Thích Mân không muốn nói những lời làm tổn thương người ta, nhưng Thích Mỹ Âm rất quá đáng, khi dễ Đào Đào chính là khi dễ cậu, Thích Mân sẽ không để người khác tùy ý khi dễ mình đâu.

"Phốc..." Hà Vãn ngồi ở một bên không nhịn được cười, Đặng Uyển nhà Thích Mỹ Âm chắc to gấp hai lần Đào Đào.

Bọn họ đã đề nghị Thích Mỹ Âm đừng nuôi con gái quá béo, mặc kệ là vì cơ thể hay ngoại hình, nhưng Thích Mỹ Âm tưởng bọn họ ghen ghét Đặng Uyển nhà bà ta ăn ngon, nếu đã như vậy, người khác cũng không tiện nói gì.

"Này, cháu sao lại nói như thế hả?" Thích Mỹ Âm kịp phản ứng liền muốn đẩy Thích Mân ra, lúc này Hà Vãn tới nắm chặt cổ tay Thích Mỹ Âm.

"Mỹ Âm à, tiểu Mân chỉ là một đứa trẻ, trẻ con đồng ngôn vô kỵ, cô là cô họ chắc không so đo chứ?" Trên mặt Hà Vãn mang nét cười, bà đứng thẳng người đem hai đứa bé bảo vệ cẩn thận.

"Khụ khụ." Bà cụ ngồi phía sau ho khan một tiếng, sắc mặt Thích Mỹ Âm thay đổi, bà ta biết bà cụ không muốn chuyện trở nên phiền phức, liền lui về sau nói, "Ha ha, chị dâu dạy dỗ con thật đúng là 'hiểu chuyện'."

"Đương nhiên, anh trai cô coi trọng nhất là quy củ, Đào Đào, mau tới đây, chào cô đi con."

Hà Vãn dắt Đào Đào từ phía sau qua, Đào Đào mấp máy môi, khuôn mặt cố gắng tươi cười nhìn Thích Mỹ Âm, "Con chào cô ạ." Người cô này hung dữ quá đi.

"Hừ, tôi không đảm đương nổi." Thích Mỹ Âm không nhìn Đào Đào nữa, bà ta đi đến bên cạnh bà cụ ngồi.

Đào Đào nhìn về phía Thích Mân, Thích Mân sờ lên tóc Đào Đào, "Đào Đào ngoan."

"Tiểu Mân, con dẫn Đào Đào ra sân chơi đi." Hà Vãn áy náy nhìn Đào Đào, tính tình trẻ con chưa trưởng thành, tâm trí dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, bị Thích Mỹ Âm nói vài câu như thế, trong lòng Đào Đào nhất định ủy khuất, sớm biết thế bà không nên mang Đào Đào tới đây vì lễ nghĩa gì đó.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Dạ mẹ, thế con đi chơi cùng anh." Đào Đào gãi tay Hà Vãn như đang an ủi ngược lại Hà Vãn.

Thích Mân dẫn Đào Đào ra ngoài, chẳng qua là không muốn để Đào Đào nghe thấy những lời dễ nghe, trong sân nhà cũ Thích gia còn không lớn bằng nhà cậu, có  gì hay mà đi dạo đâu.

Hai người ở trong viện ăn vặt, có Thích Mân ở đây, người trong nhà cũ không thể làm Thích Mân ủy khuất.

Thích gia là một gia tộc lớn,  chú nhỏ Thích Giản và cô họ gả cho Đặng gia đều có sản nghiệp của riêng mình, nhưng mà người phát triển tốt nhất vẫn là Thích Thành.

Người trong nhà cũ đều biết, Thích Mân không thể đắc tội, bằng không Thích Mỹ Âm cũng sẽ không nghĩ để Đặng Uyển gửi Hà Vãn nuôi.

Đứa trẻ lớn như vậy, chúng luôn nhớ kỹ cha mẹ ruột của mình, còn có thể hướng về Hà Vãn sao, Thích Mỹ Âm đang nghĩ đến chia một chén canh nhà Thích Thành.

Không lâu sau, Đặng Vũ và Đặng Uyển cũng đi ra, trông thấy Thích Mân đang ngồi trong viện, cũng  muốn đi qua ngồi, Đặng Vũ ngồi trước ở vị trí còn trống, bàn nhỏ có ba cái ghế đá, Đặng Uyển không có chỗ nào để ngồi, liền đi lên đẩy Đào Đào, "Mày đi ra để tao ngồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!