Chương 5: (Vô Đề)

"Ừ."  Thích Mân tìm cái ghế dựa ngồi xuống, lúc Dịch Tuần hỏi cậu câu đầu tiên , Thích Mân liền biết mình có hi vọng.

Xem ra Dịch Tuần thật sự thích Đào Đào, Đào Đào là một cô gái nhỏ đáng yêu, người người đều thích, ngẫm lại mọi người đều thích cô gái nhỏ đáng yêu là em gái của mình, Thích Mân đã cảm thấy kiêu ngạo.

"Nhưng cô bé hình như không biết cậu?" Dịch Tuần nhíu mày, sáng hôm nay rất rõ là Đào Đào nhận lầm người, còn lầm tưởng cậu là Thích Mân, chỗ nào giống như là em gái.

"Hôm nay mẹ tôi nhận nuôi người về, trước đây chưa từng gặp bao giờ, ba tôi lấy tên Thích Nguyệt cho con bé, Đào Đào rất đáng yêu nhỉ?"

"Thích Nguyệt, tiểu Thất..." Dịch Tuần thấp giọng nỉ non.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Cậu nói gì?" Thích Mân chỉ thấy bờ môi Dịch Tuần mấp máy, cũng không nghe rõ cậu nói gì.

"Không có gì." Dịch Tuần lại khôi phục vẻ mặt không thay đổi, trong nháy mắt cậu thất thần đó tựa như là ảo giác.

"Dịch Tuần, cậu có em gái không?" Thích Mân cảm giác Dịch Tuần giống như rất thích em gái, nếu Dịch Tuần cũng có một người em gái, nói không chừng tâm bệnh của Dịch Tuần trở nên tốt hơn.

"Không có." Dịch Tuần không có em gái, cậu cũng không muốn có em gái.

"Không sao, hai chúng ta là bạn, em gái tôi chính là em gái của cậu, cậu có thể tới nhà bọn tôi chơi,  toàn bộ nghỉ hè Đào Đào đều ở nhà, tôi thấy Đào Đào cũng thật sự thích cậu."

"Thích tôi?" Dịch Tuần hơi ngạc nhiên, cậu chỉ thấy Đào Đào mới một lần, một lần kia còn suýt nữa làm Đào Đào ngã xuống đất, người như cậu, có ai sẽ thích ư.

"Thật mà, tôi lừa cậu làm gì, Đào Đào còn hỏi tôi cậu chừng nào lại qua nhà chơi." Thích Mân trợn tròn mắt nói dối, thầm nghĩ, em gái ngoan, vì hoàn thành nhiệm vụ của lão sư, để Dịch Tuần thân thiết với cậu nhiều hơn, thì không thể không nói dối, dù sao Đào Đào cũng sẽ không vạch trần cậu đi.

"Ờ." Dịch Tuần nới lỏng lông mày, không hoài nghi Thích Mân, chỉ là một tiểu nha đầu không biết tốt xấu mà thôi, cậu đối xử với cô như thế, cô còn thích cậu, thật ngốc.

Sau đó Dịch Tuần lại không nói nữa, Thích Mân chỉ có thể tự mình tìm chủ đề, hỏi rất nhiều câu hỏi râu ria, cuối cùng thật sự cậu nghĩ không nổi nữa, không thể không rời đi, trước khi rời đi còn nhắc Dịch Tuần tới nhà chơi, Dịch Tuần nhớ tới lời mẹ Dịch, nhưng không nhiều lời.

Sau khi Thích Mân về đến nhà liền đi lên lầu tìm Đào Đào, Đào Đào đã tắm rửa thay váy mới, cô mặc một bộ váy màu hồng dài đến gối, nhìn tiểu nha đầu rất xinh đẹp, nhưng mà quá gầy.

Bởi vì mặc váy, cánh tay và bắp chân đều có thể trông thấy, gầy giơ xương, khiến người ta  không đành lòng nhìn lại lần thứ hai.

"Anh." Đào Đào đang xem sách, là cuốn truyện ban đầu được đặt ở trong ngăn kéo, Đào Đào thấy chán liền lấy ra xem, đồ vật trước đây, cô không mang tới, sách vở cũng không mang.

"Đào Đào thật xinh đẹp, em đang làm gì đấy?"

"Hì hì, là mẹ chọn váy cho em đó, em đang đọc sách ạ." Đào Đào nâng quyển truyện trên tay mình lên cho Thích Mân nhìn.

"Ừ, trong thư phòng có rất nhiều sách, Đào Đào đều có thể nhìn, đúng rồi... Đào Đào đợi một lát nhé, anh đi ra ngoài một chuyến."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thích Mân đi tới thư phòng tìm chiếc máy tính bảng đã dùng trước đây, lúc Thích Mân tốt nghiệp tiểu học đã mua nó, sau khi vào sơ trung cùng trong lớp thống nhất mua một cái, nên không dùng nó nữa, đúng lúc tìm cho Đào Đào dùng.

"Đào Đào, cái này cho em." Thích Mân đặt máy tính bảng  vào tay Đào Đào.

"Đây là cái gì? Điện thoại thật lớn." Đào Đào thấy qua những người khác chơi qua điện thoại, đương nhiên bản thân cô không có, cô chỉ biết cái này rất lớn.

"Không phải điện thoại, là máy tính bảng, anh dạy em dùng." Thích Mân sờ lên đỉnh đầu Đào Đào, cùng Đào Đào ngồi vào một chỗ dạy cô sử dụng máy tính bảng.

Đào Đào học rất nhanh, cô rất thông minh, đầu óc cũng linh hoạt, Thích Mân rất nhanh dạy cho Đào Đào sử dụng máy tính bảng, sau đó hai người chơi trò chơi suốt buổi trưa.

Đến lúc ăn bữa tối, Đào Đào vô cùng dính Thích Mân, trong mắt cô đều là sùng bái, trẻ con chính là như vậy, bởi vì một chuyện, hay bởi vì một trò chơi mà lợi hại hơn mình sẽ sinh ra cảm giác sùng bái.

Sau khi ăn cơm xong Đào Đào còn cùng Thích Mân chơi lúc, cô rất có chừng mực nói mình muốn nghỉ ngơi, để Thích Mân đi làm chuyện của mình.

Chiều nay dì Phương đã dạy Đào Đào làm sao sử dụng thiết bị trong phòng, cũng để cô thử dùng như thế nào, cô đều đã nhớ ở trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!