Tất cả mọi người đều nhìn Đào Đào, đại khái là hơi kinh ngạc vì sao Đào Đào lại phản đối, bởi vì Đào Đào luôn rất ngoan ngoãn, cũng may mẹ Thích rất nhanh kịp phản ứng, trấn an vỗ lưng cô, " Đào Đào thích tên Thích Nguyệt không?"
"Thích ạ, rất thích."
Hà Vãn nhìn Thích Thành, cười nói, "Vậy thì tốt, sau này tên đi học của Đào Đào gọi là Thích Nguyệt, nhũ danh gọi như cũ là Đào Đào, mẹ cũng thích cái tên Đào Đào này."
Hà Vãn không hỏi Đào Đào tại sao muốn kiên trì cái tên này, cũng không nhất định phải đổi tên, Đào Đào đã chín tuổi, có suy nghĩ riêng của mình, có lẽ cái tên này đối với Đào Đào mà nói có ý nghĩa đặc biệt, mặc dù Hà Vãn nhận nuôi Đào Đào, nhưng lại không muốn tước đoạt suy nghĩ của Đào Đào, huống chi nhũ danh Đào Đào cũng rất đáng yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh cũng thích, Đào Đào nghe thật êm tai." Thích Mân cũng kịp phản ứng.
"Tốt, vậy liền gọi Đào Đào." Thích Thành sờ lên trán Đào Đào.
Tất cả mọi người nhất trí ăn ý không hỏi Đào Đào tại sao muốn kiên trì cái tên này, mọi người cũng đều ăn ý tiếp nhận Đào Đào.
Trong lòng Đào Đào ấm áp, cô bé tưởng ba mẹ sẽ hỏi cô tại sao, trong lòng cô bé đã nghĩ kỹ lý do, nhưng tất cả mọi người không hỏi, đều rất tôn trọng cô, Đào Đào cười, "Con cảm ơn ba mẹ và anh trai."
"Được rồi, Đào Đào nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong chúng ta trò chuyện tiếp." Hà Vãn cùng Thích Thành liếc nhìn nhau, bọn họ đều rất hài lòng với tính cách Đào Đào, cô không phải là đứa trẻ giả vờ hiểu chuyện mà nghe lời, cô cũng có kiên định của bản thân, là đứa trẻ có chủ kiến, rất giống Hà Vãn.
Đào Đào ăn rất no, mọi người đều gắp đồ ăn cho Đào Đào, ngay cả tay Đào Đào cũng không cần cần duỗi, Đào Đào đã lâu rồi mới có một lần được ăn no bụng.
Trước đây cô bé rất hiểu chuyện, cô luôn cảm thấy mình là một người chị lớn nên đem đồ ăn để lại cho các em trai em gái ăn, lần này, cô bé chính là em gái nhỏ nhất, cả nhà đều chăm sóc cô, cô không cần phải lo lắng cho người khác nữa.
Cuối cùng bụng Đào Đào chướng lên, "Mẹ, con ăn no rồi." Đào Đào xấu hổ sờ lên bụng nhỏ của mình.
"Để mẹ sờ xem." Hà Vãn dịu dàng sờ lên bụng Đào Đào, Đào Đào ngượng ngùng cười, gương mặt đỏ lên, "Ha ha, bụng nhỏ thật sự phình lên rồi, vậy thì không ăn nữa."
Đào Đào cảm thấy bụng hơi ngứa, không khỏi cười ra tiếng, từ trên ghế nhảy xuống, đứng ở một bên, Hà Vãn cùng Thích Thành còn đang ăn cơm, thấy Đào Đào vẫn đứng ở một bên, nghi ngờ nói, "Đào Đào, sao vậy con?"
" Ba mẹ ăn no chưa, con có thể rửa bát." Đào Đào nghĩ mình nên chịu khó hơn, như thế ba mẹ sẽ càng thích mình, hơn nữa khi ở trong viện, bản thân cô sau bữa ăn sẽ chủ động giúp các em trai em gái rửa bát đũa, mẹ viện trưởng còn khen cô bé.
Hà Vãn và Thích Thành hai người nhìn nhau, sau đó Thích Thành vẫy vẫy tay, để Đào Đào đi đến bên cạnh, "Đào Đào ngoan, qua bên kia ngồi một lúc, đợi chút nữa anh trai dẫn con đi chơi, trong nhà con không cần làm việc nhà, việc nhà có dì giúp việc phụ trách, Đào Đào chỉ cần phụ trách học tập và vui vẻ lớn lên là được rồi." Thích Thành trìu mến nhìn Đào Đào, ông sống lâu như vậy, cũng chưa từng rửa bát bao giờ, Đào Đào mới chín tuổi đấy.
" Đào Đào à, con nghe lời ba đi." Tay Đào Đào nắm lấy góc áo, cô nghe rõ, Thích gia không cần tự mình làm việc nhà.
Đào Đào có thể hiểu được cô không cùng thế giới với Thích gia, Đào Đào cần phải thích ứng, Thích Thành và Hà Vãn cũng kiên nhẫn dạy cô.
Ăn cơm xong, Đào Đào ở phòng khách ngồi chơi một lúc, Hà Vãn mới rời khỏi bàn ăn, dì Phương nói quần áo đã được đưa tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Vãn đi phòng khách, "Đào Đào, con tới đây, mẹ dẫn con đi xem quần áo."
Đào Đào cộc cộc chạy tới, "Xem quần áo gì ạ?"
"Mẹ mua cho con quần áo mới, đang ở bên ngoài phòng khách, mẹ dẫn con đi chọn." Hà Vãn dắt tay Đào Đào.
"Dạ vâng." Đào Đào đuổi theo Hà Vãn, không có từ chối, quần áo của cô không phù hợp với Thích gia, cô phải cố gắng thích ứng với sinh hoạt của Thích gia, cô muốn học theo cách dạy của ba mẹ.
Hà Vãn dẫn theo Đào Đào đi ra ngoài phòng khách, biệt thự Thích gia có hai tòa nhà, một tòa bên ngoài chủ yếu là dùng để tiếp khách, hoặc là có ít chuyện không tiện như lựa chọn quần áo, ở trong sảnh thì không tiện lắm, ngoài sảnh trống trải rộng rãi hơn.
"Thích phu nhân, quần áo ngài muốn đều ở đây, đây chính là Thích tiểu thư đi, thật đáng yêu." Có một người phụ nữ đang ngồi trông thấy Hà Vãn thì đứng lên.
"Ừm, vất vả cho cô rồi." Quần áo của Hà Vãn đều thông qua cô ấy chọn lựa, rồi đưa tới, coi như là trợ lý của Hà Vãn.
"Ngài nhìn xem có thích hay không, tôi cũng không biết Thích tiểu thư thích gì, liền chọn mấy bộ váy đang lưu hành hiện nay." Tiêu Nhu nghĩ những cô gái nhỏ tám chín tuổi đều thích mặc váy.
"Đào Đào đi xem một chút, nếu con thích thì lấy." Hà Vãn vỗ sau lưng Đào Đào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!