Chương 3: (Vô Đề)

"Bé cưng, lại đây ăn dâu tây nào." Thích Thành lấy quả dâu tây từ đĩa đựng trái cây đưa cho cô cầm, "Con chơi với anh trai một lúc nhé, ba đi một chút quay lại." Ngược lại, Thích Thành vào vai ba rất nhanh.

"Con cảm ơn ba."

Thích Thành sờ lên đầu Đào Đào rồi đứng lên, cùng Hà Vãn lên lầu.

"Đứa bé này rất ngoan, đôi mắt rất đẹp." Thích Thành vỗ tay Hà Vãn.

"Anh làm em nhớ lại, lần đầu tiên gặp Đào Đào đã cảm thấy đó là một đứa trẻ ngoan, anh xem tiểu Mân cũng rất thích con bé, đứa bé này cùng chúng ta rất có duyên phận đó." Bây giờ Hà Vãn coi Đào Đào là con gái của mình, tự nhiên chỗ nào cũng đều hài lòng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Nhưng mà con bé quá gầy, giao con bé cho dì Phương nuôi béo chút, cô gái nhỏ béo lên sẽ đẹp mắt."

"Anh không nói em cũng sẽ nhắc, trước đây con ở viện mồ côi, mặc dù không phải là đứa trẻ có gia đình che chở, nhưng điều kiện dù sao cũng có hạn, có thể bình an lớn lên đã không tồi rồi, bây giờ trở về nhà, em sẽ chăm sóc con gái thật tốt."

"Ừm, xem như thỏa mãn tâm nguyện mong muốn có con gái của em, sau này nhà của chúng ta sẽ đầy đủ hết."

"Đúng vậy, em rất thỏa mãn, nhanh thay quần áo đi rồi nghỉ ngơi một lúc, em đi xem phòng Đào Đào một lát."

"Ừ, đúng rồi, em nhớ mua thêm cho con gái mấy bộ quần áo." Thích Thành nhìn quần áo Đào Đào đều đã cũ, kiểu dáng toàn lỗi thời, lại còn không vừa người, xem ra không phải là quần áo của con bé, chắc là từ những người làm từ thiện quyên góp.

"Em biết rồi, anh trở nên cẩn thận từ bao giờ vậy, anh chưa từng đối tốt như vậy với em đâu." Hà Vãn hờn dỗi, đôi mắt đẹp lườm Thích Thành.

"Đây nói là gì đây, em còn ăn dấm của trẻ con ư." Thích Thành hôn Hà Vãn.

"Được rồi, không nói nữa em đi trước." Hà Vãn đẩy ông ra rồi rời giường đi lên lầu vào phòng Đào Đào.

Dịch gia bên cạnh, dì Triệu làm xong cơm trưa, đang chuẩn bị đi gọi Dịch Tuần, thì mẹ Dịch trở về, "Chị Triệu, tiểu Tuần về rồi sao?"

"Phu nhân, tiểu Tuần trở về được một lúc rồi, từ lúc tiểu Tuần sang nhà bên cạnh làm khách trở về, sắc mặt cậu ấy có chút không đúng."

"Làm khách?" Bạch Chỉ kinh ngạc, "Tiểu Tuần cũng sẽ đến nhà người khác làm khách ư?"

Bà khó mà tin nổi, Dịch Tuần từ trước đến nay đều ở trong phòng, chỗ nào cũng không đi, mới chuyển tới một tháng liền kết bạn rồi, Bạch Chỉ cảm thấy rất vui mừng.

"Đúng vậy, tiểu thiếu gia Thích gia bên cạnh đúng lúc là lớp trưởng tiểu Tuần, tôi thấy quan hệ với tiểu Tuần nhìn rất tốt."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dì Triệu nói đến đây cũng cảm thấy hưng phấn, đây là dấu hiệu tiểu Tuần chuyển biến tốt đó.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Nhưng mà lúc tiểu Tuần trở về sắc mặt cậu ấy cũng không biết là vui vẻ hay khó chịu nữa, nói chung là không thích hợp."

"Ha ha, sắc mặt không thích hợp cũng không sao, tiểu Tuần luôn lạnh giống khối băng vậy, thằng bé có chút phản ứng cũng là chuyện tốt, xem ra chúng ta nên đi sang Thích gia một chuyến, dì Triệu mang đồ ăn lên đi, tôi đi gọi tiểu Tuần xuống ăn cơm." Trong lòng Bạch Chỉ suy nghĩ, nếu là thật thì tốt rồi, đứa con trai này của bà làm bà thật sự lo lắng.

Bà ban đầu thật sự không phải là người mẹ tốt, suýt nữa làm mất đi một người con trai.

Ba đời Dịch gia đều là con một, nhiều năm trôi qua bà và ba của tiểu Tuần không dùng biện pháp tránh thai, nhưng bà lại không mang thai, cơ thể hai người cũng không có vấn đề nào, chỉ có thể nói là số trời.

Ông nội của tiểu Tuần không có anh em, ba của tiểu Tuần cũng không có anh em, nhân khẩu bây giờ của Dịch gia khá ít ỏi, nên tiểu Tuần không thể xảy ra chuyện gì được.

Vì đứa con trai này, cả nhà nguyện ý dọn nhà mấy lần, còn nguyện ý tranh thủ buổi trưa lúc làm việc muốn trở về cùng con trai cùng nhau ăn cơm, vì để Dịch Tuần sáng sủa hơn, không muốn cậu lại luôn trầm lặng.

"Tiểu Tuần, mẹ vào được không?" Bạch Chỉ gõ cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!