Chương 22: (Vô Đề)

Lúc cô Vương nhìn thấy Đặng Uyển, mồ hôi lạnh trên trán bà ta không ngừng chảy ra, mình đây là bị một đứa trẻ mới học lớp 4 tính kế, phải giải quyết chuyện này như thế nào đây?

Sau đó lại xem camera theo dõi trong phòng học, sáng sớm Đặng Uyển đã xuất hiện ở phòng học, lén lút mở tủ đựng sách vở của Đào Đào ra, từ trong quyển vở lấy ra mấy tờ giấy kẹp trong đó rồi dùng băng keo dính vào ngăn bàn của Đào Đào.

Tiếp theo Đặng Uyển cất quyển vở vào chỗ cũ rồi đi ra ngoài, rất lâu sau đó cũng không xuất hiện ở phòng học nữa, đến tận khi chuông reo Đặng Uyển mới lại vào lớp.

Xem xong camera theo dõi, chân tướng đã rõ ràng, cái gọi là gian lận căn bản chính là do Đặng Uyển dùng thủ đoạn giở trò sau lưng.

Hà Vãn cũng không dám tin tưởng một đứa trẻ mới 10 tuổi sao có thể làm ra chuyện ác độc như vậy, thủ đoạn lại rất tinh vi, còn biết dùng đồ của Đào Đào để vu oan cho cô bé.

Tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại ác độc như vậy, những người khác có thể không biết nhưng Hà Vãn lại rất rõ ràng, chuyện này khẳng định là do Thích Mỹ Âm xúi giục, bằng không một đứa trẻ con học ở đâu được những việc này?

"Thích phu nhân, ngài xem?" Chủ nhiệm Tiền biết Đặng Uyển có quan hệ họ hàng với nhà họ Thích, ông ta nghĩ thầm người nhà họ Thích này làm cái gì không biết? Chẳng lẽ hiện giờ nhà họ đã nội đấu tới mức ngay cả trẻ con cũng muốn dùng thủ đoạn như vậy để làm nhau khó xử hay sao?

Đây còn không phải là người một nhà đấu với nhau tới tận trường học ư? Thật sự là tai bay vạ gió mà, trong lòng cô Vương cũng thầm kêu khổ, bọn họ ' cá lớn' đấu nhau sao lại liên lụy tới hạng ' tép riu' như bà ta chứ?

"Gọi điện thoại mời phụ huynh của Đặng Uyển đến đây đi." Hiện tại Hà Vãn cũng mặc kệ quan hệ thân thích, bà để giáo viên gọi Thích Mỹ Âm tới trường học, có đoạn video theo dõi này rồi, bà muốn xem thử Thích Mỹ Âm còn có cái gì để nói?

"Đúng rồi, chủ nhiệm Tiền, phiền ông gửi cho tôi đoạn video này, miễn cho đến lúc đó có người không chịu nhận sai."

"Vâng, vâng, Thích phu nhân, chúng ta đến văn phòng nói chuyện đi?" Chủ nhiệm Tiền còn đang nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào.

"Đi thôi." Hà Vãn nắm tay Đào Đào ra khỏi phòng điều khiển.

Thích Mân hỏi Đào Đào: "Đào Đào, lần trước trên áo em dính vết bút mực là do Đặng Uyển vẽ lên sao?" Vừa rồi xem trong camera theo dõi, Đặng Uyển ngồi ở phía sau Đào Đào, ngày đó Đào Đào nói năng rất thận trọng, nhất định là vì em ấy không muốn nhắc tới Đặng Uyển khiến cho mẹ và cô nổi lên xung đột.

"Vết bút mực gì cơ?" Lần trước Hà Vãn không nhìn thấy dấu vết gì trên quần áo của Đào Đào.

"Ngày đầu tiên đi học sau áo Đào Đào đã bị vẽ lên rất nhiều vết bút mực, chẳng phải Đặng Uyển ngồi sau Đào Đào đó sao?"

"Đào Đào, là Đặng Uyển làm sao?"

".. Đúng ạ, nhưng về sau chị ấy không làm vậy nữa, con liền không nói với mọi người." Đào Đào do dự một hồi mới nói.

"Chủ nhiệm Tiền, các người đi trước đi, tôi nói mấy câu với bọn nhỏ." Giáo viên còn ở đây, có một số chuyện Hà Vãn không tiện nói.

"Còn có chuyện gì nữa không? Con nói cho mẹ nghe, đều nói hết cho mẹ." Hà Vãn ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt Đào Đào.

"Con.. Mẹ ơi, các bạn trong lớp đều nói con là con gái của tiểu tam, nói con là con gái riêng của ba, vì để mang con về nhà nên mới nói là nhận nuôi, các bạn trong lớp đều không muốn chơi với con, nhưng con không biết chuyện này có phải là do Đặng Uyển truyền ra hay không?"

Đào Đào vừa nói vừa rơi nước mắt, vốn dĩ cô bé không muốn khóc nhưng lại không nhịn được, cô bé vội vàng duỗi tay lau đi, nhìn bộ dáng cô bé lúc này thật sự rất đáng thương.

Hà Vãn thấy vậy thì vô cùng lo lắng, một đứa trẻ bị các bạn trong lớp cô lập, không có bạn chơi cùng, đối với trẻ con mà nói đây chẳng phải là chuyện lớn sao?

Nhưng trước nay Đào Đào chưa từng nói với người trong nhà mà chỉ một mình chịu đựng những chuyện này, Đào Đào còn nhỏ như vậy.. Hà Vãn cảm thấy mình thật sự không xứng làm mẹ chút nào.

"Đứa nhỏ ngốc, vì sao con không nói với mẹ?" Hà Vãn sờ sờ đầu Đào Đào, bà cực kì đau lòng.

"Mẹ, con thật sự không sao đâu ạ, dù sao con cũng quen rồi."

Ngay từ đầu Đào Đào cũng muốn ở chung với các bạn thật tốt nhưng bọn họ lại đối xử với cô bé như vậy, Đào Đào cũng sẽ cảm thấy thất vọng, dù sao cô bé đã quen không có bạn bè rồi, hơn nữa sau khi tan học có hai anh chơi với cô bé, ở trường chỉ cần chuyên tâm học tập là được.

"Đào Đào, mẹ biết con hiểu chuyện, nhưng mẹ cũng muốn con nghe lời, chẳng phải mẹ đã nói có chuyện gì thì phải nói với ba mẹ rồi sao? Sao con lại không nghe lời?" Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ Đào Đào vẫn sẽ không nói ra.

"Con xin lỗi mẹ." Đào Đào ủ rũ cúi đầu, cô bé rất bất lực, luôn cảm thấy mình làm cái gì cũng sai.

"Đào Đào, không phải là mẹ trách con, chỉ là nếu về sau lại xảy ra chuyện như vậy thì con nhất định phải nói với ba mẹ, có được không?"

"Được ạ, con xin lỗi mẹ, con sai rồi." Đào Đào ôm lấy cổ Hà Vãn khóc lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!