Cô Vương cùng cô Hứa nhìn thoáng qua nhau, hai người cũng không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào, Thích Nguyệt liên tục nói cô bé không gian lận, nhưng chuyện này không thể chỉ nghe lời của một mình Thích Nguyệt là xác định được.
Cuối cùng không có cách nào khác, cô Vương đành phải nói: "Thích Nguyệt, chiều nay mời phụ huynh của em tới trường một chuyến đi." Bọn họ cũng không thể cường thế bắt Thích Nguyệt phải nhận sai nên chỉ có thể mời phụ huynh đến để thương lượng một chút.
"Cô ơi, em đã nói em không gian lận rồi mà, nhất định phải mời phụ huynh sao ạ?" Đào Đào cúi đầu cắn chặt răng, ngữ khí cực kì khổ sở, đây rõ ràng là tai bay vạ gió*, cô bé không làm gì cả, vì sao không có ai chịu tin tưởng cô bé chứ?
* Tai bay vạ gió: Nói những tai nạn không phải tự mình gây nên.
"Mặc kệ có hay không, chuyện này vẫn nên mời phụ huynh của em tới trường một chuyến để thương lượng thì tốt hơn, cô sẽ ở văn phòng chờ phụ huynh của em."
Lúc trước cô Vương được gọi tới văn phòng của chủ nhiệm giáo dục để dẫn Thích Nguyệt về lớp, chỉ có điều cô bé là người của nhà họ Thích nào thì bà ta cũng không biết rõ lắm, thành phố Thường nhiều họ Thích như vậy, cô Vương cũng không cảm thấy cô bé sẽ là người của nhà họ Thích nổi tiếng trong giới thượng lưu kia, huống chi Thích Nguyệt đang học ở lớp 3, nếu cô bé thật sự là người của nhà họ Thích đó thì nên được vào lớp 1 mới đúng.
Sau đó cô Vương cùng cô Hứa rời đi, Đào Đào đứng tại chỗ nhìn hai người bọn họ, cô bé quay đầu lại nhìn qua cửa sổ thấy bạn học trong lớp đều đang nói chuyện, mọi người còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô bé, tựa như muốn nói ' Thích Nguyệt vậy mà lại gian lận'.
Đào Đào cắn môi dưới, cô bé cố nhịn không để nước mắt rơi xuống rồi chạy ra bên ngoài, bây giờ còn chưa kết thúc thời gian làm bài thi, sân trường không có nhiều người lắm, nhưng lát nữa sẽ có rất nhiều người.
Đào Đào chạy ra bên ngoài, cô bé không biết nên đi nơi nào, đột nhiên nhớ tới lúc trước Dịch Tuần từng dẫn cô bé đi đến rừng cây nhỏ phía sau tòa nhà thực nghiệm, Đào Đào liền tới đó.
Rừng cây này ở phía sau tòa nhà thực nghiệm, cho nên bên này có rất ít người tới, cực kì yên tĩnh, trước đây Dịch Tuần từng dẫn Đào Đào tới đây để đọc sách.
Đào Đào dựa vào vách tường của tòa nhà thực nghiệm, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, cảm giác ủy khuất cùng khuất nhục vì bị người ta bôi nhọ lập tức từ trong lòng dâng lên, cô bé chưa từng bị bôi nhọ như vậy bao giờ.
Từ trước tới nay Đào Đào luôn là đứa trẻ được khen ngợi và khích lệ, mọi người ở cô nhi viện đều nói Đào Đào rất nghe lời, hiểu chuyện, không khiến người khác phải nhọc lòng.
Ở trường học cũ Đào Đào còn làm lớp phó học tập, giáo viên cũng rất thích cô bé, chưa từng có ai đối xử với cô bé như vậy.
Đào Đào vẫn luôn cho rằng giáo viên đều là những người hòa ái dễ gần giống như ba mẹ vậy, nhưng đến hôm nay cô bé mới biết được, cũng có giáo viên sẽ bôi nhọ người khác.
Đào Đào nói cô bé không gian lận nhưng không có ai chịu tin tưởng, tất cả mọi người đều cảm thấy cô bé đã gian lận, Đào Đào nên làm cái gì bây giờ, cô bé không muốn bị mời phụ huynh, không hy vọng ba mẹ biết chuyện này.
Bây giờ Đào Đào đang cực kì sợ hãi, ba mẹ tốt như vậy mà cô bé lại làm ba mẹ mất mặt.
Đào Đào cuộn tròn người lại, cô bé run rẩy đem hạt đào đeo ở trên cổ lấy ra rồi nắm chặt trong tay, cô bé không sợ, không sợ, ba mẹ nhất định sẽ tin tưởng cô bé.
Gió thổi qua rừng cây tạo nên những tiếng xào xạc, che giấu tiếng khóc nức nở của Đào Đào.
* * *
Lớp 8.1 mới tan học, Thích Mân đang nói với Dịch Tuần đợi lát nữa đón Đào Đào đi ăn trưa, nhân tiện hỏi xem cô bé thi thế nào thì chủ nhiệm lớp tới: "Lớp trưởng, em đến văn phòng với cô một chuyến."
"Vâng." Thích Mân đáp lời, cậu nhún vai nói với Dịch Tuần: "Dịch Tuần, cậu đi tìm Đào Đào trước đi, đợi lát nữa tớ sẽ đến căn tin tìm các cậu."
"Ừm." Dịch Tuần gật đầu, nhờ có Đào Đào mà bây giờ cậu đã quen tiếp xúc với Thích Mân hơn, Dịch Tuần ra khỏi phòng học liền đi đến khu tiểu học tìm Đào Đào, lúc sắp đến nơi, ở trên đường cậu nghe được vài học sinh đang bàn tán về chuyện có một học sinh lớp 4 gian lận bị giáo viên bắt được.
Dịch Tuần nghĩ thầm: ' Không biết Đào Đào thi thế nào? Kỳ thật trên phương diện học tập cô bé này rất có thiên phú, hẳn là sẽ thi tốt. "
Đi tới bồn hoa dưới lầu khu tiểu học, Dịch Tuần không nhìn thấy người đâu, trước đây Đào Đào luôn chờ bọn họ ở bồn hoa này, Dịch Tuần nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy cô bé, cậu nghĩ liệu có phải cô bé đi nhà vệ sinh hay không? Lại đợi trong chốc lát, Dịch Tuần vẫn không thấy Đào Đào đi ra.
Bấy giờ Dịch Tuần mới lên lầu đi tìm, không biết có phải Đào Đào vẫn còn ở phòng học hay không? Đến phòng học của cô bé, Dịch Tuần nhìn vào trong chỉ thấy lác đác vài người, trong số đó không có Đào Đào.
Trong lòng Dịch Tuần có chút hụt hẫng, bình thường Đào Đào vẫn luôn rất nghe lời, sẽ không đi lung tung, hôm nay rõ ràng đã nói sẽ cùng nhau ăn trưa, sao giờ lại không thấy cô bé đâu nữa, Dịch Tuần thấy bạn cùng bàn của Đào Đào là Thẩm Điềm còn ở phòng học, lúc trước cậu đã gặp qua cô bé này hai lần, Dịch Tuần đi vào hỏi:" Bạn học, Thích Nguyệt đi đâu rồi? "
" Thích Nguyệt.. "Thẩm Điềm ấp úng, cuối cùng cô bé hạ giọng nói:" Thích Nguyệt gian lận bị giáo viên bắt được, giáo viên nói phải mời phụ huynh, sau đó cậu ấy chạy ra ngoài, không biết đi đâu rồi ạ. "
" Gian lận? "Dịch Tuần nhíu mày hỏi, sao có thể chứ? Trình độ của Đào Đào không kém, hơn nữa cô bé cũng không phải là người sẽ làm chuyện như vậy.
Thẩm Điềm biết Dịch Tuần, cô bé liền đem chuyện xảy ra lúc trước nói cho Dịch Tuần nghe, Thẩm Điềm nói nhiều thêm một câu thì sắc mặt Dịch Tuần càng khó coi hơn một chút, đến cuối cùng sắc mặt cậu đã đen như đáy nồi.
Vốn dĩ bộ dáng của Dịch Tuần lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng bởi vì thời gian qua ở cạnh Đào Đào nên cậu mới ôn hòa hơn một chút, bây giờ sắc mặt Dịch Tuần trầm xuống, Thẩm Điềm thấy vậy vội vàng giải thích:" Em không biết. "Sau đó liền chạy, thoạt nhìn có vẻ là bị Dịch Tuần dọa sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!