Đào Đào cố gắng bỏ qua ánh mắt của Đặng Uyển, cô nghĩ thầm bản thân cũng thật xui xẻo, tự dưng học cùng lớp với chị ta.
Hơn nữa Đặng Uyển không phải lớn hơn cô một tuổi sao, sao cũng học lớp ba?
Lão sư không phát hiện Đào Đào có gì đó không thích hợp, sau khi giới thiệu Đào Đào, bà nhìn trái nhìn phải xem nên sắp xếp Đào Đào ngồi chỗ nào.
"Đặng Uyển, các em di chuyển ra sau đi, để Thích Nguyệt ngồi ở đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Đào so với Đặng Uyển thì thấp hơn một chút, hiện tại ở trường học dựa theo chiều cao để sắp xếp chỗ ngồi, chỉ có điều, có hơi không công bằng
Đặng Uyển lại không cảm thấy công bằng cái gì, cô ta chỉ cảm thấy Đào Đào cướp đi vị trí vốn thuộc về cô ta, nhưng cô ta lại sợ lão sư, dù sao Đặng Uyển cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, cô ta không dám đối nghịch với lão sư.
Trong mắt đám học sinh, lão sư từ trước đến nay luôn uy nghiêm, không thể mạo phạm.
Đặng Uyển không phục cũng không phản đối, chỉ có thể di chuyển vị trí bàn, bạn cùng bàn ban đầu bị đổi.
Đào Đào biết Đặng Uyển không muốn, thật ra cô cũng không muốn đây này, nhưng lão sư đã sắp xếp, cô thân là một học sinh mới, không thể nói lại lão sư, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi vào chỗ kia.
Bạn ngồi cùng bàn mới của Đào Đào là một cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt híp lại mỗi khi cười, cô bé đối xử với Đào Đào cũng thân thiện nhưng lại dè dặt.
Sau khi tan học, Đào Đào cầm kẹo trong cặp của mình chia cho các bạn học ngồi xung quanh, mấy bạn học cũng chỉ là những đứa trẻ lớp ba, có ai lại không thích ăn đồ ăn vặt, tuy trong nhà có đầy bánh kẹo, nhưng so với kẹo bạn học tặng và kẹo trong nhà thì không giống.
Đây là cách những bạn nhỏ kết bạn với nhau, có đồ ăn ngon gì thì chia với nhau, quan hệ rất nhanh liền tốt lên.
Cách này là Hà Vãn dạy Đào Đào, bà sợ Đào Đào không thể kết bạn với các bạn khác, nên bà tin chắc các bạn nhỏ chỉ cần có ý tốt, nhất định cô bé sẽ có quan hệ tốt.
Đào Đào nghĩ đã chia hết cho các bạn rồi, cô cũng không thể không chia cho Đặng Uyển được, thế là đặt hai chiếc kẹo trên mặt bàn.
Đặng Uyển cắn răng trừng mắt nhìn Đào Đào, ném một chiếc xuống đất, "Ai muốn của mày, ai biết được nó từ đâu tới, nói không chừng bên trong còn có độc."
Đào Đào cúi người nhặt lên, trực tiếp xé vỏ kẹo cho vào miệng, sau đó không nhanh không chậm nói, "Đều là trong nhà mua cho tôi hết, Thích gia còn không đến mức ngay cả kẹo cũng không mua nổi."
Vốn các bạn học khác kinh ngạc nhìn Đặng Uyển, có chút do dự, bây giờ thấy Đào Đào tự mình ăn, liền vui sướng ăn, bọn họ không biết Đặng Uyển hiểu lầm gì với Đào Đào, cũng không biết sao tự dưng cãi nhau.
Bây giờ các bạn nhỏ không hiểu gì về gia tộc, nếu không sẽ hỏi này hỏi kia.
Trên mặt Đặng Uyển lúc thì xanh, lúc thì đỏ, cô ta đương nhiên biết Thích gia mua nổi, nhưng cô ta nhìn Đào Đào không vừa mắt, dựa vào cái gì cô vừa đến liền chiếm vị trí, bạn cùng bàn của cô ta, còn được những người khác đối xử tốt như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác tất cả mọi người thích Đào Đào, càng nhiều người thích chơi với Đào Đào, Đặng Uyển lại càng ghen tị.
Chuyện lúc trước ở nhà bà ngoại Đặng Uyển cũng chưa quên đâu, cũng tại chuyện kia mà sau khi về nhà Thích Mỹ Âm lại mắng Đặng Uyển.
Bà ta cảm thấy được Đặng Uyển lớn hơn Đào Đào, cư nhiên lại bị một đứa con hoang bắt nạt khóc, làm mất mặt mũi của bà ta , bà ta nói Đặng Uyển lần sau nhất định đòi lại từ trên người Đào Đào.
Đều nói "Ba mẹ chính là tấm gương cho con nhỏ, ba mẹ làm như thế nào, con nhỏ liền học như thế."
Thích Mỹ Âm dạy dỗ như này, Đặng Uyển không chỉ học thôi, đồng thời cô ta còn cảm thấy bản thân mình không sai, ngàn sai vạn sai đều là đứa con hoang Đào Đào.
Nếu Đặng Uyển đã làm trò vạch mặt Đào Đào trước mặt mọi người, Đào Đào cũng sẽ không mặt nóng mông lạnh với cô ta nữa, cô trực tiếp không hề để ý tới cô ta, trò chuyện với những người khác.
Trong lớp người ngoại trừ Đặng Uyển gây khó dễ cho cô, những người khác rất dễ làm quen, dù sao tất cả bạn nhỏ ở đây đều được người trong nhà dạy dỗ, những đứa trẻ này đều là tương lai của cả gia tộc, là truyền thừa tương lai của gia tộc, người giống Thích Mỹ Âm dạy con mình như này tương đối ít.
Cho nên Đào Đào rất nhanh liền có quan hệ tốt với những người bạn xung quanh, nhất là bạn ngồi cùng bàn đối xử tốt với Đào Đào.
Đặng Uyển cứ như vậy nhìn Đào Đào chen vào lớp này, còn kết nhiều bạn bè, nhưng cô ta không thể làm gì được, chờ sau khi cô ta về nhà nhất định phải nói với mẹ mới được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!