Chương 16: (Vô Đề)

ĐàoĐào hẹnđượcDịchTuần, tronglòngcôvuinhư nở hoa vì có thể sớm được học tiếng anh, đương nhiên so với cái này thì Đào Đào càng mong đợi tương lai nhiều hơn.

Hà Vãn cũng rất kinh ngạc khi Dịch Tuần đồng ý, vì trong ấn tượng của bà, tính tình Dịch Tuần sẽ không đồng ý nhanh như vậy.

Nhưng nghĩ đến Dịch Tuần đối xử với Đào Đào không giống với những người khác, có lẽ mấy đứa bé rất hợp nhau đi, nếu đã nhờ Dịch Tuần dạy  Đào Đào, vậy sau này bà phải đưa chút quà tặng đến Dịch gia mới được, cũng may Đào Đào rất nghe lời, con bé sẽ không khiến người khác phải đau đầu.

Đào Đào thức dậy từ sớm, cô lấy từ trong tủ quần áo một bộ váy nhỏ màu hồng, có lẽ Dịch Tuần rất thích cô mặc váy màu hồng.

Ăn sáng xong cô liền lấy sách đi ra chiếc dây đu trong sân ngồi nhìn nội dung hôm nay học một chút, thế nhưng mà Đào Đào xem không hiểu, tiếng Anh chính là vậy, nếu chưa từng tiếp xúc thì  tự nhiên là xem không hiểu gì rồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô buồn chán chịu đựng đến hơn tám giờ, sau đó từ trên đu dây nhảy xuống đi sang nhà Dịch gia bên cạnh, lúc đến Dịch gia, ba mẹ Dịch đã đi ra ngoài rồi, dì Triệu thấy Đào Đào tới thì vội vàng gọi người kêu Dịch Tuần xuống lầu.

Bạch Chỉ từng dặn dì Triệu phải tiếp đón Đào Đào thật tốt, Đào Đào có khả năng chính là người có thể thay đổi Dịch Tuần, dì Triệu một chút cũng không dám qua loa, bà sẽ không bởi vì Đào Đào còn nhỏ liền coi nhẹ cô.

Dịch Tuần không xuống lầu, bà trực tiếp để Đào Đào lên lầu luôn, Đào Đào đeo cặp sách lên lầu, Dịch Tuần ngồi trên ghế nhìn cô, "Em còn đang đứng đấy làm gì, lại đây!"

"Dạ." Đào Đào đóng cửa lại, chạy đến bên cạnh Dịch Tuần,  Dịch Tuần đang ngồi đọc sách trên bàn bên cạnh còn thêm một cái bàn nhỏ, rất hiển nhiên là chuẩn bị cho Đào Đào, "Anh Dịch ơi, em chuẩn bị xong rồi,  bây giờ bắt đầu học sao ạ?"

"Đưa sách cho anh." Dịch Tuần gõ tay xuống mặt bàn.

Đào Đào ngồi trên cái ghế nhỏ, ngoan ngoãn bắt đầu nghe giảng bài, " Anh Dịch, em chuẩn bị xong rồi."

Dịch Tuần nhìn ánh mắt Đào Đào, cậu gật đầu, bắt đầu dạy cô hai mươi sáu chữ cái tiếng anh đơn giản nhất.

Đào Đào chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt mờ mịt, Dịch Tuần trông thấy thì nói lại một lần nữa.....

"Hôm nay học đến đây thôi, em nghe hiểu không?" Dịch Tuần lấy lại sách, gõ lên trán Đào Đào.

"Em nghe hiểu ạ, cảm ơn anh Dịch nhé!"

Dịch Tuần thu tay lại, cậu cúi đầu nhìn Đào Đào cho sách vào cặp, Thích gia chăm sóc cô gái nhỏ hai tháng, rốt cục cũng có một chút bộ dáng của một đứa trẻ.

Sắc mặt cô càng hồng nhuận hơn, hai gò má cũng có chút thịt, nhìn vào muốn nhéo, Dịch Tuần vừa nghĩ như thế, liền trực tiếp đưa tay nhéo nhéo.

Gương mặt Đào Đào bị Dịch Tuần nhéo, cô ngoẹo đầu nhìn Dịch Tuần, "Anh Dịch, anh làm gì vậy?"Đào Đào nhíu mày lại, tay cô nắm lấy ngón tay Dịch Tuần, cô không làm sai gì mà.

"Hôm nay là buổi học cuối, ngày kia là khai giảng, vào học rồi thì học thật tốt, không cho phép em làm mất mặt anh." Dịch Tuần buông tay ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đào Đào vuốt má, thầm nói, "Em mới không đâu, em cam đoan sẽ thi được hạng nhất cho anh Dịch xem."

Học được hơn một tháng, cô ở bên cạnh Dịch Tuần được hơn một tháng, mỗi ngày chín giờ sáng đến mười một giờ, học hai tiếng, coi cũng không dài mấy, thế nhưng mỗi ngày đều tích lũy có thể làm thay đổi Đào Đào.

Bây giờ tiếng anh của cô đã có hình có dạng rồi, đồng thời Đào Đào cũng khiến Dịch Tuần thay đổi, cảm nhận trực quan nhất của Đào Đào chính là anh Dịch trở nên "nói nhiều", không dè dặt chút nào hết luôn.

Nhất là lúc học, mỗi lần dạy cô thì rất hung dữ, nhưng chỉ cần cô tỏ ra ủy khuất, anh Dịch rất nhanh sẽ dỗ cô, còn cho cô ăn đồ ăn vặt ngon.

Nhưng anh trai lại nói Dịch Tuần không có thay đổi gì, có lẽ anh Dịch chỉ ở trước mặt cô bé mới như vậy, Đào Đào cảm thấy có thể là bởi vì hơn một tháng mình gần gũi với  Dịch Tuần nhiều hơn, nên Dịch Tuần mới gần gũi với cô hơn.

"Anh sẽ chờ, những thứ em này đều cầm về đi, miễn cho lại thèm ăn." Dịch Tuần cầm một nắm táo chua, bánh ngọt cho vào trong cặp Đào Đào.

Mấy ngày này, trên bàn cậu luôn có một ít đồ ăn vặt, đầy đủ loại, lúc đầu Bạch Chỉ cưỡng chế tính để vào, nói là cho Đào Đào ăn, thế nhưng sau này, ngay cả Dịch Tuần đều đã quen, thậm chí có một lần dì Triệu chuẩn bị trễ, mắt thấy Đào Đào sắp tới đây, cậu tự mình đi xuống lầu mang lên.

"Vậy ngày mai anh Dịch không dạy em, ngày mai em vẫn có thể đến đây chứ, chẳng lẽ anh Dịch không chào đón em ư?"

Đào Đào nắm lấy cặp sách nhỏ của mình, khuôn mặt Đào Đào hồn nhiên, trắng trắng mềm mềm, giống như là biến thành người khác, khuôn mặt xanh xao vàng vọt của Đào Đào trước đây đã biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!