Chương 12: (Vô Đề)

Lúc Đào Đào nắm tay Dịch Tuần xuống lầu, Bạch Chỉ cho là mình nhìn lầm, đây là con trai nói một không nói hai của bà ư?

Mặc dù thoạt nhìn biểu lộ của cậu có chút không tình nguyện, nhưng ít nhất vẫn xuống lầu, đây là cậu đồng ý đi ra ngoài chơi?

"Vẫn là Đào Đào có năng lực, dì ấy à, không khuyên nổi tiểu Tuần được." Bạch Chỉ cười nhạo nhìn Dịch Tuần, vẻ mặt Dịch Tuần vì câu nói này của Bạch Chỉ trở nên khó chịu, Thích Mân hình như nhìn thấy bên tai Dịch Tuần đỏ lên.

"Dì ơi, vậy con dẫn anh Dịch đi ra ngoài chơi nhé ạ."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ừ, cháu mang những tây mai này đi cùng ở trên đường mà ăn." Bạch Chỉ bưng một đĩa tây mai bỏ vào trong ba lô Đào Đào.

"Con cảm ơn dì."

"Bé ngoan, mau đi thôi, bây giờ thời tiết nóng, Tiểu Tuần con mang theo dù đi."

"Không cần." Dịch Tuần đi ra ngoài, trước nay cậu không dùng dù, cậu ngại phiền phức.

"Con không cần mang dù nhưng Đào Đào cần mà, con nhẫn tâm để da Đào Đào bị cháy nắng sao?" Hiện tại Bạch Chỉ cũng biết uy hiếp Dịch Tuần.

Dịch Tuần nhìn cánh tay lộ ra tay áo của Đào Đào, làn da cô trắng nõn, vừa nhìn liền biết là da cô không chịu được ánh mặt trời mùa hè.

Dịch Tuần thỏa hiệp, cậu nhận cây dù Bạch Chỉ đưa cho, trong lòng Bạch Chỉ hài lòng nhìn mấy đứa bé đi ra ngoài.

Chú Triệu đã chờ ở bên ngoài, từ bên này đi qua hơi xa, vẫn là phải có người đưa qua.

Đào Đào ngồi ở giữa hai người, cô bé luôn cảm giác bầu không khí không được tốt cho lắm, cô không biết anh Dịch có tức giận hay không nữa?

Đào Đào từ trong ba lô nhỏ lấy ra tây mai, cô đặt lên tay mỗi người một viên,

"Anh trai, anh ăn tây mai đi."

"Cảm ơn Đào Đào nhé." Thích Mân sờ lên tóc cô.

"Anh trai, không cho phép anh sờ nha, tý nữa em còn muốn gặp người khác đấy."

"Ha ha, Đào Đào cũng biết làm đẹp rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Em mới không phải làm đẹp đâu, anh Dịch anh nói có đúng hay không?" Đào Đào quay đầu nhìn về phía Dịch Tuần.

Dịch Tuần nhìn Đào Đào một chút, cậu nhướn mày nói: "Rất rối."

"A..., thật rất rối ư, anh trai nhanh giúp em nhìn với." Đào Đào nắm lấy tay Thích Mân.

"Làm gì rối đâu, rất tốt mà, anh Dịch em gạt em đó." Thích Mân nhéo mặt Đào Đào.

Thích Mân vừa dứt lời, Dịch Tuần đưa tay vuốt lại tóc Đào Đào, cậu cầm một chiếc lá cây từ trên cầm xuống, đại khái là vừa rồi lá rơi từ trong biệt thự.

"Anh trai, anh nhìn nè!" Đào Đào cầm lá cây để trước mắt Thích Mân.

"Đấy là ở bên kia, anh nhìn không thấy mà, anh Dịch em không phải đã giúp em lấy được rồi ư?" Thích Mân nhíu mày nhìn Dịch Tuần một chút.

"Vậy được rồi, ăn tây mai thôi." Đào Đào cũng không so đo, cô bắt đầu ăn đồ ăn vặt.

Trên đường đi đều là âm thanh Đào Đào ăn đồ ăn vặt, Dịch Tuần và Thích Mân đều không có gì nói, Thích Mân biết Dịch Tuần không muốn chủ động nói chuyện cùng cậu nên cậu dứt khoát cũng sẽ không nói gì.

Ba người xuống xe ở cửa trường học, mặc dù đã được nghỉ hè, nhưng lớp mười và lớp mười hai còn đang học bù, trong trường học có rất nhiều người, có điều giờ này còn đang trên lớp, trong trường học rất an tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!