Chương 10: (Vô Đề)

"Kẹo ở đâu ạ?" Đào Đào nhìn chằm chằm vào tay Dịch Tuần, một tay cậu đút túi, tay còn lại cầm một nhánh cây, cô không thấy kẹo nha.

Dịch Tuần nhìn đôi mắt sáng ngời đang nhìn cậu, hình như cô thật sự rất muốn ăn kẹo, sau đó cậu lấy một chiếc kẹo que từ trong túi ra "Này."

"Oa, thật sự có kẹo, cảm ơn anh Dịch." Đào Đào dùng hai tay nhận kẹo trên tay Dịch Tuần, hai lúm đồng tiền nhỏ ở má hiện ra rất rõ ràng, cười lên lộ ra mấy cái răng nhỏ trăng noãn.

"Ăn đi" Dịch Tuần thu tay lại, cậu lại đút tay vào túi quần, trên ngón tay của cậu còn lưu lại dư ôn của Đào Đào, tựa như so với mùa hè, nhiệt độ trên tay cậu còn cao hơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đào Đào bắt đầu bóc kẹo que, bóc một lúc lâu cũng không bóc được, sức lực Đào Đào nhỏ nên không bóc được, cô định dùng răng cắn, nhưng lại nghĩ tới Dịch Tuần đang ở bên cạnh, dùng răng cắn có phải không lịch sự, không thục nữ hay không?

Đào Đào phồng má, bĩu môi, dáng vẻ khổ não nhìn chiếc kẹo que.

Dịch Tuần luôn nhìn cô, lúc đầu cậu không để ý nhưng sau đó cậu muốn đi giúp Đào Đào, một chiếc kẹo que mà thôi, bóc lâu như vậy còn chưa bóc được.

Nhưng mà nghĩ tới điều gì đó nên Dịch Tuần không mở miệng, cậu chỉ nhìn Đào Đào, chờ Đào Đào chủ động mở miệng với cậu.

Đang  lúc Đào Đào còn đang tranh đấu với chiếc kẹo que, Thích Mân đi tới, Đào Đào vừa nhìn thấy Thích Mân tới, vội vàng từ chỗ Dịch Tuần chạy đến bên cạnh Thích Mân, giơ kẹo que lên muốn Thích Mân giúp cô bóc, "Anh, giúp em bóc."

Thích Mân nhìn thoáng qua Dịch Tuần, ánh mắt Dịch Tuần vốn đi theo Đào Đào thì thấy Thích Mân nhìn sang lại hững hờ thu ánh mắt trở về.

Thích Mân tựa hồ như nghe thấy Dịch Tuần cười nhạo một tiếng, nhưng xung quanh ồn ào, Thích Mân lại thấy là mình nghe lầm.

Nhưng mà cho dù có phải Thích Mân nghe lầm hay không, nhưng Dịch Tuần vẫn khó chịu vì Đào Đào lại nhờ Thích Mân giúp là sự thật.

Dịch Tuần đang ở trước mắt, nhưng Đào Đào lại tìm Thích Mân giúp, điều này cho thấy trong lòng Đào Đào, Thích Mân là lựa chọn đầu tiên của Đào Đào.

"Đào Đào, anh Dịch cho em kẹo, em có phải nên nói lời cảm ơn với anh Dịch, em để anh Dịch giúp không phải càng tốt hơn sao?"

Tiêng Thích Mân không nhỏ, Dịch Tuần đương nhiên có thể nghe thấy, Thích Mân vốn không muôn giấu Dịch Tuần.

Có đôi khi làm phiền người khác cũng là một thủ đoạn để làm thân người ta, nếu một người xưa nay không làm phiền bạn, chỉ sợ người ta đối với bạn không có tâm tư gì.

Muốn gân gũi với Dịch Tuần, Dịch Tuần không nguyên ý chủ chủ động làm phiền bọn họ, vậy thì để bọn họ chủ động làm phiền Dịch Tuần là được rồi.

"Dạ được ạ".  Đào Đào lại cộc cộc chạy về bên canh Dịch Tuần, cô giơ tay lên,          " Cảm ơn kẹo que của anh Dịch, làm phiền anh có thể giúp em bóc kẹo được không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đào Đào nháy mắt mấy cái, bốn mắt hai người không giống nhau, trong mắt Đào Đào rất tinh khiết, không giống mắt Dịch Tuần như một hồ nước đọng.

Dịch Tuần nhắm mắt lại, tiếp nhận kẹo que trên tay Đào Đào, bóc giấy gói kẹo, rồi đưa tới bên miệng Đào Đào.

"Cảm ơn anh Dịch." Đào Đào ngậm vào miêng, còn hai tay cầm cây kẹo, bởi vì trên miệng ngậm cây kẹo nên miệng Đào Đào phồng lên, giống như con thỏ đang ăn cà rốt.

"Dịch Tuần, cậu sao lại mang theo kẹo que ở trên người vậy?" Thích Mân thấy Đào Đào bên này đang ăn kẹo, liền đi tới tán gẫu.

Quả nhiên cậu vừa mới đi đến, sắc mặt đang tốt của Dịch Tuần liền biến mất hầu như không còn, mặc dù trên mặt Dịch Tuần vốn không biểu cảm gì, nhưng Thích Mân vẫn phát hiện một chút thay đổi.

Lúc ở cùng với Đào Đào, sắc mặt Dịch Tuần không giống nhau, hoặc là nói tâm tình không giống.

"Không biết." Dịch Tuần nhìn về phía đài phun nước xa xa, chiếc kẹo que này là sáng nay Bạch Chỉ có bày một đĩa kẹo que ở phòng khách, trông thấy Dịch Tuần xuống lầu liền đưa một chiếc cho Dịch Tuần.

Dịch Tuần nhìn thoáng qua, tiện tay đút vào túi, cậu nghĩ định ném lại trên mặt bàn là được rồi, nhưng sau đó lại quên mất, vừa rồi cậu đút túi mới phát hiện cậu luôn để trong túi.

Cậu thấy Đào Đào nên mới muốn cầm cây kẹo trêu chọc cô, nhìn Đào Đào ăn thoải mái, tâm tình cậu hình như cũng tốt lên một chút, nhưng nguyên do trong đó, Dịch Tuần không muốn nói cho Thích Mân.

Thích Mân nhún vai, cậu biết, từ chỗ Dịch Tuần cậu không chiếm được sắc mặt tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!