Trùng hợp làm sao, bức ảnh được chụp có góc nghiêng của Giang Lan Thời.
Lương Tự ti là Giang Lan Thời không thấy anh chụp ảnh, thế là anh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tắt điện thoại và nhìn cô. Giang Lan Thời cầm túi rỗng, đứng trước mặt anh, ngước lên nhìn anh: "Em thấy hơi lạnh, chúng ta về nhé?"
Lương Tự chỉnh lại khăn choàng cổ cho cô: "Khăn của em lệch rồi này." Nói rồi, anh tiện tay cầm lấy cái túi rỗng của cô: "Đi nào."
Trên đường về phòng nghỉ dưỡng, hiếm khi Giang Lan Thời liến thoắng không dứt. Cô về mấy con chim biển bám người thế nào, rằng thiên nga chẳng kiêu kỳ mà ngược lại còn rất đáng yêu...
Lương Tự cầm vô lăng, lòng chỉ có một câu: "Nhưng em đáng yêu hơn."
Trong tuần tiếp theo, bọn họ dạo qua con đường cầu vồng nơi bày bán những món đặc sản địa phương như lời bà Fonn nói, mua đủ thứ đồ tinh xảo nhưng không mấy thiết thực.
Hai người cùng băng qua thung lũng Elisadalur xanh mướt với thỏ hoang chạy khắp nơi, cùng ghé thăm bảo tàng dân tộc ngoài trời ở ngoại ô Arbaer và trải nghiệm đời sống của người Iceland xưa, tiện thể đắm mình ở bể bơi trong khu đó.
Lần đầu tiên Giang Lan Thời mặc đồ bơi trước mặt Lương Tự, cũng là lần đầu tiên thấy anh mặc đồ bơi, ánh mắt cô lơ đãng lướt qua, không dám nhìn anh quá lâu.
Hai người lại khởi hành đến bãi biển địa nhiệt Nautholsvik, cùng đi bộ hướng Bắc qua đồi Oskjuhlio, xuyên qua công viên Klambratun, tới bờ biển phía Bắc của Reykjavik, chiêm ngưỡng núi Esja.
Khi hoàng hôn buông xuống, sắc lam nhạt nhuộm đẫm cả bầu trời, những cụm mây từ xanh đậm chuyển sang tím khói rồi hồng phấn lang thang nơi đỉnh núi, ánh vàng rực chiếu lên ngọn núi tuyết trắng, lẫn vào vài bụi cây lùn.
Lương Tự đỗ chiếc G
-Wagon bên đường, Giang Lan Thời dựa vào hàng rào, lắng nghe sóng vỗ vào bờ.
Chẳng biết từ lúc nào, đèn đường đã sáng lên, kéo dài hai cái bóng của bọn họ dưới mặt đất, mà bóng thì luôn gần gũi với nhau hơn.
Khi Giang Lan Thời cụp mắt phát hiện chuyện này, cô khẽ nghiêng đầu qua bên cạnh, như thể cô đang dựa vào vai Lương Tự. Lương Tự như đã nhận ra ánh mắt của cô, bèn hỏi: "Em ngắm gì thế?"
Giang Lan Thời vội thu ánh nhìn, lại nhìn ra mặt biển bên ngoài rào chắn: "Em ở đây thêm một lát được không?"
Lương Tự không từ chối: "Được, theo ý em."
Giang Lan Thời không biết có phải cô nhầm lẫn gì hay không, cô cứ cảm thấy sau khi đến Iceland, Lương Tự tốt tính hơn nhiều, trông cũng kiên nhẫn với cô hơn. Không chỉ mỗi lần này mà dường như anh chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu gì của cô, có thể nói là chiều chuộng vô đối.
Cô cảm thấy mình sắp đầu hàng. Nhưng cô không thể đầu hàng, vì nếu đứng ở vai trò là Lương Tự, những chuyện này đều là nghĩa vụ của một người làm chồng.
Giang Lan Thời kéo suy nghĩ của mình trở lại.
Hôm ấy, trên đường về nhà, hiếm khi Giang Lan Thời không trò chuyện với Lương Tự, cô chỉ dựa vào ghế, giả vờ như mình đã ngủ say để kìm nén những suy nghĩ sản sinh không đúng lúc.
Chẳng phải từ nhỏ cô đã không nhận được những lời đáp tích cực trong tình cảm rồi sao?
Ngay cả cha mẹ ruột cũng chẳng cô cô được chút nào, làm sao cô có thể ký thác hy vọng vào "người chồng" Lương Tự sắp ly hôn với mình chứ?
Mất cả đêm cô mới chải vuốt những cảm xúc của mình xong, đến tận 4 giờ sáng, mới trằn trọc vào giấc.
Thế nhưng sáng hôm sau, thứ phá vỡ hàng phòng ngự tâm lý mà cô dày công dựng lên là một bó hoa đặt bên giường.
Đó là một bó hoa có hoa hồng màu champagne, lẫn với vài cành cát tường và vài bông hoa trắng mà mấy ngày qua cô có thấy ở Reykjavik nhưng không nhớ nổi tên.
Giang Lan Thời tựa vào đầu giường, đưa ngón tay chạm vào đóa hoa như còn vương chút sương sớm kia, vừa quay lại thì đã thấy Lương Tự mặc áo áo len xám, đang đứng tựa vào khung cửa.
Trông tư thế có vẻ rất thoải mái, hệt như anh chỉ chầm chậm đứng thẳng sau khi phát hiện cô nhìn mình, rồi bước về phía cô. Nệm giường bên cạnh Giang Lan Thời bị lõm xuống.
Lương Tự nhìn bó hoa kia, dịu dàng nói: "Hôm nay là ngày Quốc Tế Phụ Nữ ở Iceland, khác với ngày Quốc Tế 8/3, thật ra cũng có thể coi nó là Valentine của Iceland. Tặng hoa tươi và chocolate cho vợ hoặc bạn gái là tập tục của người địa phương."
Hóa ra chỉ là nhập gia tùy tục thôi, Giang Lan Thời cứ tưởng anh có ý gì đặc biệt. Nhưng với cô, nhận được hoa là một chuyện rất vui, nhất là hoa do Lương Tự tặng cô.
Lần cuối cùng cô nhận hoa từ anh là năm cô mười tám, lúc ấy cô đỗ vào đại học Ninh Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!