Chương 8: Ngọt ngào tìm đến - Cô Lương

Thật ra, ngay khoảnh khắc hỏi câu ấy, lòng cô hơi hối hận, mình đang mong chờ một câu trả lời như thế nào từ Lương Tự chứ?

Lương Tự im lặng chốc lát rồi hỏi ngược lại: "Vậy cảm giác của em ra sao?"

Giang Lan Thời nghĩ ngợi mãi mới đáp: "Chắc là... hơi kịch tính."

"Kịch tính?" Lương Tự không ngờ Giang Lan Thời lại cảm thấy như vậy.

Kết thúc của một vở kịch có thể là hài kịch hoặc bi kịch, anh không hiểu Giang Lan Thời đang ám chỉ loại nào, bèn thuận miệng đáp: "Anh rất tán thành quan điểm này."

Tấm lưng của Giang Lan Thời cứng đờ, cô quay mặt ra cửa sổ. Câu trả lời của Lương Tự vẫn lạnh lùng và khách sáo như trước.

Cô chẳng nói gì nữa, nhắm mắt ép bản thân vào giấc.

Ngày hôm sau, khi bọn họ rửa mặt xong, đi xuống lầu, bà Fonn đã cười nói: "Tôi nấu thêm hai phần ăn sáng, hai người có muốn ăn không? Hay là có thể ra khu phố cổ tìm một quán cà phê cũng được."

Mặc dù tầng hai của ngôi nhà nghỉ có bếp và tủ lạnh, nhưng vì hai người vừa đến, vẫn chưa kịp đi mua nguyên liệu nấu ăn và sữa nên chuyện tự nào là bất khả thi.

"Nếu bà đã chuẩn bị thì bọn tôi cũng không thể phụ lòng tốt của bà."Giang Lan Thời khẽ mỉm cười với bà Fonn.

Chẳng mấy chốc, bà Fonn lấy hai đĩa thức ăn tinh tế ra. Trái với ấn tượng về món Âu trong suy nghĩ của Giang Lan Thời, trên đĩa không phải là bánh mì, mà là vài chiếc bánh crepe mỏng, bên trong cuộn thịt xông khói, kèm theo một đĩa nhỏ đựng hai loại nước sốt khác nhau.

"Tôi tự tay làm nước sốt đấy, à phải rồi, hai người thích uống cà phê hay sữa."

Giang Lan Thời: "Latte nóng, 30% đường."

Lương Tự: "Sữa."

Thế nhưng, món bọn họ vừa nói không dành cho khẩu vị của bản thân , mà là dành cho người còn lại.

Bà Fonn mỉm cười hiểu ý: "Tuổi trẻ thật tuyệt."

Tuy hai người đều bất ngờ nhưng đều không bóc trần câu nói của đối phương.

Sau một lát, bà Fonn bê latte và sữa đến trước mặt bọn họ, thấy hai người cúi đầu không nói gì, chỉ tập trung ăn sáng, bà ấy bèn cười hỏi: "Nhìn hai người như vậy, chắc là vừa kết hôn hả? Còn hơi ngại ngùng nhỉ."

Lương Tự nhìn Giang Lan Thời, hận ra cô đang siết chặt tay cầm cốc latte nên anh cũng trả lời qua loa.

Bà Fonn khẽ vỗ vai Giang Lan Thời, thốt ra một câu tục ngữ của người Iceland: "Tất cả rồi sẽ tốt hơn."

Giang Lan Thời gật đầu cảm ơn bà ấy.

Sau khi ăn sáng trong căn phòng nghỉ dưỡng, Lương Tự lái chiếc Mercedes G

-Class ra khỏi sân sau, đỗ trước hàng rào gỗ của biệt thự, Giang Lan Thời kéo cửa sau xe theo thói quen.

Qua kính chiếu hậu, Lương Tự thấy động tác của cô, đôi chân mày anh nhíu lại: "Cô Lương ơi, em làm thế trông anh có khác gì tài xế của em đâu."

Bàn tay Giang Lan Thời khẽ khựng lại, cô quay đầu nhìn anh thì thấy anh đeo kính đen, cô không thể thấy rõ ánh mắt đó. Mà nghe giọng điệu của anh, cô cũng chẳng thể nhận ra anh có ý gì, thế là cô chần chừ giây lát.

Vì sự lạnh nhạt từ Lương Tự suốt mấy năm qua, phản ứng đầu tiên của Giang Lan Thời là muốn từ chối ngay, nhưng cô nghĩ lại: bọn họ đang hưởng tuần trăng mật mà, chính cô là người đưa ra yêu cầu này, có gì mà gượng gạo chứ?

Cô buông lỏng tay nắm cửa sau, quay người lại, ngồi vào ghế phụ.

Giang Lan Thời chỉ mới ngồi xuống ghế, bỗng dưng, Lương Tự lại nghiêng người về phía cô. Cô nín thở, siết chặt góc áo, ngồi im thin thít không dám nhúc nhích chút nào.

Một tiếng "cạch" vang lên, đai an toàn đã được đeo xong.

Lương Tự hành động rất mượt, sau khi đóng khóa an toàn, anh chẳng dừng lại lưu luyến. Đến lúc đặt tay lên vô lăng, anh mới cất giọng vàng ngọc: "Có thể tình hình giao thông ở ngoài thành không ổn, cẩn thận vẫn là hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!