Khi Giang Lan Thời tỉnh giấc, đã chẳng còn bóng dáng của Lương Tự trong căn biệt thự trống vắng.
Cô khẽ lắc đầu, rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hơn.
Đúng thế, bọn họ đã ly hôn rồi.
Mặc dù hai người đã kết hôn ba năm, thậm chí trong thỏa thuận ly hôn, Lương Tự còn muốn dành căn biệt thự này cho Giang Lan Thời, nhưng Giang Lan Thời lại cảm thấy rốt cuộc thì trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, cô mới bắt đầu quen với nó.
Cũng là khi dọn đồ đến Iceland, Giang Lan Thời mới nhận ra phía sau biệt thự còn có một sân thượng ẩn, trên sân có đặt một chiếc ghế xích đu ngoài trời. Nhưng phía sau ghế xích đu không phải là tầng năm cao vút hay cây cối rậm rạp, mà là một mặt hồ yên ả.
Không biết lý do vì đâu, Giang Lan Thời lại ngồi trên chiếc xích đu kia một lát, khi vô tình ngước lên, cô lại trông thấy tòa nhà Thời An.
Có lẽ cái lần cô lái xe đến Thời An đã bị kẹt xe nên chỉ cảm thấy Vịnh Thủy Nguyệt rất xa, chứ không biết hai nơi chỉ cách nhau một hồ nước không quá rộng.
Giang Lan Thời ngồi trên ghế xích đu, đung đưa vài cái, nhìn hai chữ "Thời An" to lớn ngắn gọn và giàu phong cách chuyên nghiệp trên tòa nhà đối diện, cô khó kìm được suy nghĩ. Tại sao Lương Tự lại lấy tên này cho một công ty mình gầy dựng từ thời đại học.
Nghĩ mãi mà không có được đáp án nào thuyết phục, cô bèn không nghĩ nữa.
Vào buổi sáng khởi hành đến Iceland, hiếm khi Lương Tự về nhà.
"Tối nay sẽ bay, em soạn đồ rồi chứ?" Sau khi tắm xong, Lương Tự vừa cầm khăn lau tóc vừa hỏi Giang Lan Thời.
Giang Lan Thời nhìn vali co đặt trong phòng khách: "Em đem theo vài bộ quần áo mặc hằng ngày."
Với cô, quan trọng nhất là những loại thuốc giảm đau và thuốc điều trị nhắm mục tiêu cho ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nằm trong ngăn phụ của vali.
Lương Tự khẽ "ồ" một tiếng, anh đến toilet phòng ngủ chính xem rồi chợt thò đầu ra hỏi cô: "Đồ dùng sinh hoạt như bàn chải, cốc đánh răng, khăn tắm, dép... em không mang theo cái nào sao?"
Giang Lan Thời không thấy có vấn đề gì: "Ở đâu cũng mua được những thứ đồ dùng cá nhân đó mà, Ecm thuê căn hộ dài hạn ở thủ đô Reykjavik rồi, mang nhiều đồ vượt biển cũng bất tiện. Huống hồ, từ Ninh Thành đến sân bay Keflavik còn phải quá cảnh ở Frankfurt nữa, càng rắc rối hơn."
Chẳng biết Lương Tự lôi chiếc vali màu xám ở đâu ra: "Lấy nó theo, khi quá cảnh, nhân viên ở sân bay sẽ hỗ trợ chúng ta. Em không cần lo lắng, còn anh nữa mà, anh không sợ rắc rối."
Giang Lan Thời khẽ nheo mắt, cô không biết tại sao Lương Tự lại nhất quyết mang những thứ lông gà vỏ tỏi đó đi. Nhưng nếu anh bảo mang theo thì cô cũng không tiện từ chối, cứ chiều anh vậy.
Giang Lan Thời phải công nhận là trong những năm kết hôn, tuy Lương Tự luôn lạnh nhạt với cô nhưng chưa từng để cô thiệt thòi về chuyện tiền bạc. Chỉ cần nhìn đống tài sản được chia khi ly hôn là rõ.
Bọn họ đi khoang hạng nhất trên chuyến bay đến Iceland.
Khi tiếp viên dẫn họ đến khoang đã đặt trước, Giang Lan Thời mới nhận ra đó là khoang đôi. Cô quay đầu nhìn Lương Tự với ánh mắt khó hiểu.
Khoang đôi hạng nhất, tất cả đều được nối liền. Dù là hai giường đơn nhưng ghép lại trông chẳng khác gì một chiếc giường đôi. Bọn họ đã kết hôn ba năm hưng phòng ngủ chính của hai vợ chồng lại như để xó, không ngờ khi ly hôn rồi, bọn họ lại ngủ chung.
Đến khi tiếp viên hàng không đóng cửa ngăn cách, Lương Tự mới khẽ ho một tiếng, lấy nắm tay che miệng: "Vé do Mạnh Thành đặt, đặt gấp quá, chắc là hết khoang đơn rồi."
Thật ra, khi thấy khoang đôi, lòng Giang Lan Thời vẫn hơi rộn ràng, rồi ngọn lửa vừa nhen nhóm kia lập tức tắt ngúm sau câu nói của Lương Tự. Bản thân Lương Tự cũng có tính kiềm chế rất cao, sau khi lên máy bay, anh đã đeo tai nghe vào, cầm máy tính ngồi đó như đang giải quyết chuyện gì ấy.
Bất chợt, Giang Lan Thời nhớ đến lúc lên cấp hai, cô cũng chọn trường trung học sáu năm mà Lương Tự học
- dù trường cách nhà khá xa.
Khi ấy, việc kinh doanh của gia đình cô đang ở giai đoạn bắt đầu, cha mẹ đều bận rộn nên không đồng ý cho cô đi học ở Tr**ng X*.
Mẹ nói: "Con nghĩ kĩ đi, bây giờ không có tài xế riêng nào trong nhà đi đón con được. Nếu cô muốn học ở trường cấp hai xa nhà, con sẽ phải đi xe bus suốt hơn một tiếng."
Một Giang Lan Thời nhỏ tuổi ấy không coi đó là vấn đề: "Không sao đâu ạ, anh hàng xóm đi học Tr**ng X* một mình bằng xe bus đấy thôi? Ngày nào con cũng có thể đi chung với anh ấy."
Cha mẹ không khuyên được cô nên cuối cùng vẫn đồng ý.
Ở trường trung học đó, khối cấp hai và cấp ba không cùng một khu. Vì vậy suốt năm lớp bảy, cô và Lương Tự chẳng có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!