Chương 6: Đơn phương - Cô đã yêu Lương Tự suốt mười mấy năm

Giang Lan Thời nhắm mắt lại nhưng cứ trằn trọc mãi, khó khăn lắm cơn buồn ngủ mới ập tới, thì cô lại mơ thấy gương mặt của Lương Tự trong lúc mơ màng.

Nhưng đó là Lương Tự của thời thiếu niên.

Năm ấy, sản nghiệp nhà họ Lương vẫn chưa chưa lớn mạnh, cũng chưa phải thế lực hùng mạnh trong giới kinh doanh Ninh Thành, nhà họ với nhà cô vẫn chỉ là hàng xóm.

Lương Tự lớn hơn Giang Lan Thời bốn tuổi. Trong mắt một Giang Lan Thời thuở ấy, anh trai hàng xóm rất lễ phép, không thích nói chuyện nhiều với người khác, cư xử có chừng mực, khuôn phép, khác hẳn con cái nhà bình thường – thậm chí có thể nói là hơi nghiêm túc quá đà.

Hai nhà có thiết kế giống nhau, ban công đối diện nhau. Khi Giang Lan Thời ngồi trên chiếc xích đu ngoài ban công phòng mình, cô luôn có thể thấy Lương Tự cũng đứng trên ban công nhà mình, cúi đầu cầm sách lẩm nhẩm. Thật ra, đã qua nhiều năm rồi, Giang Lan Thời không nhớ rõ cảnh tượng ấy xuất hiện từ khi nào, cũng không nhớ lúc trước Lương Tự đọc cái gì, nhưng hình ảnh đó lại khắc sâu vào trong ký ức cô, không cách nào xóa nhòa.

Khi ấy, bầu trời là mảng màu pha trộn giữa sắc cam và tím khói, ánh hoàng hôn rọi vào ban công, vừa lúc chia không gian trong và ngoài phòng thành hai phần sáng tối. Lương Tự đứng trong ánh chiều tà, ánh nắng như cũng ưu ái anh, bao phủ quanh người một tầng hào quang mơ hồ, bộ đồng phục học sinh bình thường cũng toát ra phong thái đặc biệt khi khoác lên người anh.

Vì ánh sáng nên Giang Lan Thời không thấy rõ gương mặt chàng trai, nhưng cô cũng không hiểu tại sao mình lại ngồi trên xích đu, chống cằm nhìn anh cả buổi chiều.

Khi ánh đèn lạnh ngoài ban công thay thế ánh tà dương, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô.

"Em không vào nhà hả?"

Giọng nói rất trong trẻo, không hề khàn khàn, ồm ồm hay khó nghe của tuổi vỡ giọng.

Bấy giờ, Giang Lan Thời mới hoàn hồn, bịa cái cớ vụng về: "Trong nhà nóng nên em muốn ra ngoài hóng gió."

Gió đêm Ninh Thành thổi dọc theo mặt sông, nói thật là hơi lạnh, nhất là khi chưa vào giữa hè. Nhưng anh không hề bóc mẽ cô, chỉ nói: "Vậy em coi chừng có muỗi."

Giang Lan Thời mỉm cười dịu dàng: "Cảm ơn anh nhưng em không sợ muỗi."

Gió trên mặt sông chợt thổi tới, lạnh đến nỗi Giang Lan Thời co quắp, cô khẽ co người lại nhưng cuối cùng cũng bước xuống khỏi xích đu.

"Hình như hơi lạnh thật..."

Thiếu niên chớp mắt: "Em đừng lo, lúc nãy anh không nghe thấy gì cả."

Nụ cười này khiến Giang Lan Thời cảm thấy dường như có thứ gì đó đâm chồi trong lòng mình.

Ngày cô chính thức tiếp xúc với Lương Tự là vào kỳ nghỉ hè giữa năm nhất và năm hai trung học cơ sở. Cha mẹ sợ cô không theo kịp môn Vật lý khi lên lớp 8, nên nhờ Lương Tự dạy kèm trước.

Năm ấy cô mười ba tuổi, Lương Tự mười bảy tuổi. Dù còn một năm nữa thì mới đủ tuổi trưởng thành nhưng anh đã có phong thái của người lớn, từ áo phông ngắn tay, anh đã chuyển sang mặc sơ mi.

Giọng nói của thiếu niên vừa trầm thấp vừa êm tai, hương bạc hà và hương chanh tươi mát thoang thoảng từ anh, vừa sạch sẽ vừa lạnh lùng – hệt như anh vậy.

Khi giảng bài, anh luôn ngồi cách cô đúng hai nắm tay, rồi hơi nghiêng người về phía trước. Những khái niệm rối rắm phức tạp được anh phân tích từng phần trên giấy nháp, bằng nét chữ gọn gàng và sắc sảo.

Chiếc bút nước màu đen bình thường lại như có phép màu khi nằm giữa những ngón tay thon dài của anh, mọi công thức, con số rối rắm bỗng như có linh hồn, ráp lại thành một đáp án hoàn chỉnh.

Cô chống cằm nhìn đống công thức chi chít đầy trang giấy được Lương Tự ghi ra: "Anh ơi, chữ viết của anh đẹp ghê!"

Lương Tự cũng lịch sự đáp: "Cảm ơn em."

Khi giảng bài cho cô, Lương Tự luôn rất kiên nhẫn, rất điềm tĩnh, hệt như làn gió đêm mát dịu giữa trời nóng ẩm, khiến lòng người chộn rộn nôn nao.

"Em tư duy đúng, nhưng chắc là khi thao tác đã gặp lỗi sai nhỏ nào đó, nhưng không sai, vậy cũng tốt lắm rồi."

Đôi khi, Giang Lan Thời trả lời chính xác một câu hỏi nào đó, Lương Tự cũng sẽ nở nụ cười khích lệ.

"Anh muốn nghe suy nghĩ của em về đề bài này."

Rồi khi Giang Lan Thời trả lời, Lương Tự sẽ xoay bút nhẹ nhàng: "Giỏi lắm, đây là hướng mà anh chưa nghĩ đến, chúng ta tiếp tục làm theo lối tư duy này nhé?"

Cô nhớ Lương Tự từng nói: "Làm bài tập cũng giống như xây nhà, nếu củng cố nền móng vững chắc thì mai sau sẽ có thể thỏa sức tô điểm. Nhưng nếu cẩu thả, nền móng sẽ sụp đổ bất kỳ lúc nào, vậy nên chúng ta phải bắt đầu từ nguyên lý cơ bản nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!