Giang Lan Thời siết chặt tay mình đến nỗi móng tay như sắp đâm vào thịt, lòng cô rối như tơ vò.
Về mặt tình cảm, cô thật sự không muốn ly hôn với Lương Tự, nhưng sự thật là cô không còn lựa chọn nào tốt hơn.
Nếu cô không ly hôn, cô sẽ bị Giang Kiến Bân hút máu đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Hơn nữa, suốt ba năm, Trần Mai không hề nhắc đến chuyện giữa cô và Lương Tự, tuần trước lại đề cập, có lẽ cô Liễu kia đã quay lại thật rồi.
Nhưng cô không có can đảm thốt ra hai chữ kia thêm một lần nữa.
Cứ tưởng mình thốt ra nhiều lần thì đã chết lặng với chúng, nhưng khi hai tiếng "ly hôn" bật ra từ miệng Lương Tự, cô lại cảm thấy không nỡ buông bỏ cuộc hôn nhân thất bại này.
Giang Lan Thời cụp mắt: "Em tưởng là gần đây mình đã nói điều này nhiều lần rồi chứ."
Rồi cô nghe Lương Tự hỏi mình: "Ngoài đi tuần trăng mật bù ra, em còn muốn anh đền bù cho em cái gì không? Ví dụ như nhà hay là gì đó?"
"Không cần."
Cô cần căn nhà chứa đầy đau thương này để làm gì chứ? Có nhà cũng chẳng có mạng mà sống.
Lương Tự nói: "Được, anh biết rồi."
Giang Lan Thời ngước lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe: "Vậy rốt cuộc anh có đồng ý hay không?"
Lần này, Lương Tự là người nhường nửa bước: "Xin lỗi em, anh cần phải cân nhắc thật kỹ."
Nói xong, anh xoay người quay về phòng làm việc.
Nhìn cửa phòng làm việc khép lại trước mắt, cảm giác tự giễu sâu sắc trỗi dậy trong lòng Giang Lan Thời.
Với Lương Tự, lời cầu mong bù lại tuần trăng mật khó khăn đến vậy sao? Hay anh chỉ muốn dành tuần trăng mật ngọt ngào duy nhất trong đời cho cô Liễu?
Giang Lan Thời ngồi trên sofa phòng khách, nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu, cô bèn về phòng ngủ. Chắc hẳn vì mấy năm trước cô vẫn luôn nghiên cứu khoa học nên ít khi ngủ đủ, bây giờ lại hoàn toàn dừng lại, cơ thể cô chưa quen nên dễ thấy mệt.
Khi Giang Lan Thời thức giấc thì đã là nửa đêm, cơn đau dạ dày đã đánh thức cô.
Cô vội vã lấy thuốc trong tủ, nhưng khi sắp rót nước mới phát hiện trong phòng không có nước tinh khiết. Khi ra ngoài, cô đã muốn nói với dì giúp việc rồi, nhưng vì sự xuất hiện của Lương Tự nên đã quên mất.
Cơn đau quặn thắt ở dạ dày liên tục hành hạ, cô chỉ đành nuốt hết thuốc vào miệng trước. Nhưng cơn đau quặn thắt ở dạ dày không ngừng giày vò, cô đành nuốt hết thuốc vào miệng trước.
Từ chiều đến giờ cô chưa uống giọt nước nào, giờ lại sực tỉnh giữa đêm, cổ họng khô rát. Dù cố gắng nuốt, thuốc vẫn mắc nơi cuống họng. Mà viên thuốc không có bọc đường lại bắt đầu tan ra trong miệng cô, vị đắng của viên thuốc khiến cô chỉ muốn nôn.
Từ nhỏ cô đã sợ đắng, ngoài dị ứng ra, một phần lý do khiến cô không uống cà phê cũng vì sợ đắng.
Đau đớn và đắng nghét liên tục giày vò, cô chỉ đành mở cửa phòng ngủ, xuống phòng khách tìm nước, cố nuốt viên thuốc kẹt trong cổ họng xuống.
Suốt bao nhiêu năm nay, Giang Lan Thời luôn làm thí nghiệm, tuy không bị cận nhưng thị lực ban đêm đã giảm đi, cô phải nheo mắt lại mới có thể thấy rõ được.
Cô vừa lấy nước, lòng vừa thầm trách Lương Tự.
Không hiểu sao lúc thiết kế căn nhà này, anh lại làm kiểu đèn âm sàn. Ánh sáng dịu thật đấy, không chói mắt, nhưng trong tình huống này lại quá bất tiện, dễ xảy ra sự cố.
Thường thì Giang Lan Thời không sống ở đây, không biết đồ đạc nằm ở đâu, cô ngồi xuống lần mò dưới đất một lúc lâu mới tìm được một chai nước chưa mở nắp. Ai ngờ khi đang cố vặn nắp, chẳng biết thế nào mà cô ra sức mãi cũng không xong.
Bấy giờ, một bàn tay thon dài, đốt ngón rõ ràng vươn ra trước mặt, vặn nắp chai giúp cô.
Giang Lan Thời biết đó là Lương Tự nhưng bây giờ cô không có thời gian giằng co với anh, bèn cầm chai nước, ngửa đầu uống nước, rốt cuộc cô cũng đã đuổi được viên thuốc kia xuống dạ dày.
Giang Lan Thời ngồi xuống thảm, tựa đầu vào sofa, khẽ th* d*c.
May mà trong số thuốc giảm đau có cả viên ngậm tác dụng nhanh, cô đã dùng trước khi xuống nhà. Một lát sau thì thuốc bắt đầu có hiệu quả. Cô nhắm mắt lại, không thấy được vẻ lo lắng của Lương Tự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!