Chương 4: Phẫn nộ - Em muốn ly hôn đến thế sao?

Hai tay Giang Lan Thời ôm lấy đầu gối, cô từ từ ngẩng đầu lên, ngoài Lương Tự ra thì còn ai che ô cho cô nữa?

Lương Tự vừa nghiêng tán ô về phía cô, vừa ngồi xuống.

"Em... ổn chứ?"

Tóc mái của Giang Lan Thời ướt đẫm nước mưa, dính bết vào trán, che đi đôi mắt cô. Lương Tự muốn vén chúng thay cô nhưng cô lại tránh khỏi tay anh.

Giang Lan Thời mím môi chẳng nói chẳng rằng, chỉ coi anh là không khí.

Khi phát hiện Giang Lan Thời định đứng dậy, Lương Tự cũng đứng dậy, tiện thể nhặt chìa khóa xe cô làm rơi dưới đất.

Lương Tự khẽ nói: "Để anh đưa em về."

Giang Lan Thời hít hít mũi: "Em có xe rồi, không cần đi xe anh đâu."

Trần Mai đã nói rồi, Lương Tự và cô Liễu kia là bạn thời đại học, ai mà biết còn có ai từng đi xe Lương Tự nữa?

Cô luôn chỉ muốn những điều duy nhất.

Lương Tự ngập ngừng chốc lát rồi đáp: "Được, vậy anh về với em."

Nói xong, một tay cầm ô, tay còn lại anh mở cửa sau xe của Giang Lan Thời, nắm cổ tay cô kéo nhẹ để cô ngồi vào ghế sau. Rồi sau đó, cửa xe đóng lại trước mặt Giang Lan Thời, nhưng cửa ở ghế lái thì mãi chưa mở ra.

Cô vô thức nhìn ra cửa sổ, muốn tìm bóng dáng của Lương Tự.

Nhưng cô quên rằng xe mình có kính chống nhìn trộm, thêm vào đó là nước mưa rơi từng vệt, hoàn toàn không thể nhìn rõ bên ngoài.

Sau một lúc lâu, cửa xe bên cạnh cô mới mở ra lần nữa.

Mạnh Thành đứng sau lưng Lương Tự, Lương Tự thì ôm một chiếc chăn mỏng màu xám nhạt trong lòng. Anh rướn người về trước, đắp tấm chăn cho cô, cẩn thận chỉnh lại từng góc. Chiếc chăn bằng lông cừu mềm mại, nhanh chóng hút hết nước mưa trên người cô, mang lại chút ấm áp cùng hương tuyết tùng nhàn nhạt từ người anh.

Tại sao trên xe Lương Tự lại có sẵn chăn? Chăn này được chuẩn bị cho ai chứ?

Nghĩ thế, nước mắt của Giang Lan Thời lại lăn dài trên má, cô đành vùi đầu vào chăn.

Khi cô vất vả kìm nén cảm xúc của bản thân, cửa bên ghế sau lại vang lên tiếng động. Lương Tự ngồi xuống bên cạnh cô, người lái xe là Mạnh Thành.

Lồng ngực như có nghìn lời muốn nói, rồi thốt chẳng thành câu, lại vì Mạnh Thành là tài xế nên Giang Lan Thời chỉ đành quay đầu sang chỗ khác, không nhìn Lương Tự nữa. Lương Tự lại ngắm cô một lúc, dường như có tiếng thở dài khe khẽ vang lên, anh quay lại dặn dò Mạnh Thành: "Chỉnh điều hòa xe."

Dứt lời, bầu không khí tĩnh lặng gượng gạo bao phủ khắp cả xe.

Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại của Lương Tự chính là thứ phá vỡ sự im lặng đó.

Tiếng nói của Trần Mai vang lên ở đầu bên kia: "Tự Nhi, ông Lương nói có thấy xe của con ở cổng nhà, con đi đâu rồi?"

Lương Tự nhìn lướt về phía Giang Lan Thời, đáp lời mẹ: "Con bận việc đột xuất, mẹ cứ để xe ở đó, con sẽ nhờ người đến lái đi."

Trần Mai lại trách vài câu: "Ngày nào con cũng bận rộn, khó khăn lắm mới có thời gian thì bây giờ lại bận việc đột xuất, con không để ý đến hai ông bà già này nữa rồi."

Nghe đến đây, Giang Lan Thời chỉ thấy đầy giễu cợt.

Đúng, chuyện của cô lại bị xem là "chuyện đột xuất", đến cả việc đưa cô về nhà mà Lương Tự cũng không chịu nói rõ với mẹ anh. Chỉ cần vậy là đủ hiểu thái độ của anh rồi.

"Lần sau ạ." Lương Tự đáp ngắn gọn, kết thúc câu chuyện.

"Thôi được rồi, lúc con làm việc cũng phải chú ý đến sức khỏe đấy nhé."

Trần Mai lải nhải mấy câu nữa mới bằng lòng cúp máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!