Giang Lan Thời không hề do dự, chỉ rửa mặt qua loa, chẳng thèm trang điểm gì là cô đã lấy chìa khóa, lái xe đến công ty của Lương Tự.
Khó khăn lắm cô mới ép bản thân hạ quyết tâm đưa ra quyết định như thế, lại chỉ nhận được câu trả lời nước đôi của Lương Tự, rốt cuộc anh coi cô là gì chứ?
Trên đường lái xe đến Thời An, Giang Lan Thời lại tự hỏi bản thân hết lần này đến lần khác, đó là tình cảm suốt mười mấy năm, thật sự phải kết thúc bằng việc ly hôn sao?
Rồi khi nhớ đến thư mục trong máy tính của Lương Tự, bàn tay nắm chặt vô lăng khẽ run rẩy.
Cô vốn có phần rạch ròi trong chuyện tình cảm, không mở ra xem không có nghĩa là chưa phát hiện. Nhất là khi Lương Tự thản nhiên cho cô xem toàn bộ dữ liệu trong máy tính của anh, càng khiến cô phản cảm hơn cả việc anh không để cô đụng tới.
Đúng là cô thích Lương Tự lâu đến thế, nhưng cô cũng có lòng tự trọng.
Một người sống không được bao lâu như cô, sao có thể chiếm vị trí của người khác mãi chứ?
Trong lúc chờ đèn đỏ, màn hình điện thoại đang ở mục bản đồ lại chợt thông báo có cuộc gọi đến – là Giang Kiến Bân, người cha về mặt huyết thống của Giang Lan Thời.
Không phải nghĩ ngợi gì nhiều, chắc chắn là vì cô chưa hồi âm đoạn tin nhắn dài của ông ta tối qua.
Giang Lan Thời tiện tay cúp máy, nhưng Giang Kiến Bân cứ gọi liên tục như không biết mệt là gì, Giang Lan Thời cúp máy bao nhiêu lần, ông ta sẽ gọi bấy nhiêu lần.
Thấy đã sắp đến đèn đỏ, cô bèn lờ những cú điện thoại đó đi, coi tiếng chuông điện thoại là nhạc nền. Nếu không phải lạ đường đến Thời An, phải có bản đồ giọng nói hướng dẫn di chuyển thì cô đã tắt nguồn điện thoại rồi.
Suốt quãng đường cô lái xe đều có tiếng chuông điện thoại từ Giang Kiến Bân, sau khi cô đỗ xe ở ga ra, cuối cùng ông ta cũng dừng lại, nhưng Giang Lan Thời vẫn chỉnh chế độ im lặng để tránh tình huống bất ngờ xảy ra.
Tất cả mọi người đều biết đến cuộc hôn nhân giữa cô và Lương Tự, nhân viên tiếp tân trong công ty cũng biết cô là bà chủ. Sau khi chào hỏi lễ phép, nhân viên này đưa cô đến thang máy chuyên dụng cho sếp.
Bấy giờ, Giang Lan Thời mới nhận ra Lương Tự không đưa thẻ quyền sử dụng thang máy tổng tài của Thời An cho cô.
Cũng đúng thôi, sao anh có thể cho cô một thứ như vậy được? Có lẽ khi ấy, anh đồng ý kết hôn với cô cũng vì thấy cô bận rộn với công việc nghiên cứu, không hay đến công ty làm phiền anh nhỉ.
Cô nghĩ vậy rồi ấn nút thang máy hành chính bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Phòng của Lương Tự ở tầng mấy nhỉ?"
Nhân viên tiếp tân nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, rồi giật mình nhận ra mình phản ứng hơi quá, bèn đáp: "Lầu 23 ạ."
"Cảm ơn cô, tôi biết rồi." Nói xong, Giang Lan Thời ấn nút đóng thang máy.
Khi con số trên thang máy dần lên đến 23, Giang Lan Thời rất tò mò không biết Lương Tự sẽ ra sao khi nhìn thấy cô.
Tầng 23 là tầng lầu của sếp, trong tầng này chỉ có văn phòng chủ tịch và văn phòng của Mạnh Thành. Khi cửa thang máy mở ra, Giang Lan Thời thấy được thư ký Mạnh Thành của Lương Tự.
Đây là chàng trai đã làm việc với Lương Tự từ khi vừa tốt nghiệp đại học, cũng từng gặp cô vài lần.
Mạnh Thành sửng sốt nhìn cô: "Bà chủ, sao chị lại đến đây?"
"Tôi muốn gặp Lương Tự." Giang Lan Thời nói thẳng.
Mạnh Thành vội nghiêng người, dẫn cô đến văn phòng của Lương Tự. Cậu ta gõ cửa văn phòng hai lần, cung kính nói: "Sếp Lương ơi, bà chủ đến rồi."
Mạnh Thành mở cửa cho Giang Lan Thời và lùi qua một bên.
Lương Tự ngồi ở sau bàn làm việc, nghe vậy bèn ngước lên, chẳng mấy chốc, anh cúi đầu rồi lại ngẩng lên, chắc là không ngờ Giang Lan Thời lại chạy đến Thời An tìm mình.
Giang Lan Thời chưa kịp thốt ra câu nào, Lương Tự đã đứng dậy, vội vàng đi ra cửa, nhưng lại tránh mặt Giang Lan Thời, chỉ nhìn chiếc đồng hồ trên tay: "Có phải năm phút nữa sẽ có một cuộc họp không?"
Giang Lan Thời nhận ra chiếc đồng hồ đó, ấy là quà sinh nhật cô tặng cho Lương Tự khi bọn họ vừa kết hôn.
Khi đó, đã lâu rồi cô không dựa vào nhà họ Giang, cũng chưa có việc làm, càng không muốn lấy tiền Lương Tự đưa để mua quà cho anh nên chiếc đồng hồ này cũng chẳng phải loại xa xỉ phẩm gì. Tuy đó đã là món quà tốt nhất cô có thể tặng trong khả năng, nhưng nó cũng chỉ hơn mười nghìn tệ, hoàn toàn không xứng với thân phận "người thừa kế Lương thị, người sáng lập Thời An" của Lương Tự.
Cô không hiểu tại sao Lương Tự lại đeo nó trên tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!