Chương 22: Tuần trăng mật trước khi ly hôn

Trong phòng bệnh yên ắng đến nỗi chỉ còn một bầu không khí chết chóc.

Lương Tự nắm lấy bàn tay Giang Lan Thời, cảm nhận được thân nhiệt của cô dần tan biến. Anh lại càng siết chặt lấy tay cô, như thể chỉ cần mình truyền hơi ấm trên người cho cô, cơ thể cô sẽ không bao giờ lạnh hẳn.

"Lan Thời, nếu anh nắm tay em, phải chăng em sẽ không thấy lạnh?"

"Chúng ta không lạnh."

Ngay lúc này, chuông điện thoại của Lương Tự chợt reo lên, anh nhìn màn hình

- đó là một dòng số lạ. Anh thẫn thờ chết lặng, không hề bắt máy, để mặc tiếng chuông vang vọng khắp căn phòng.

Sau khi chuông tắt, anh nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn bằng tiếng Iceland: "Anh Lương, bánh anh đặt theo yêu cầu đã xong rồi, mong anh đến lấy đúng giờ."

Bấy giờ, Lương Tự mới thảng thốt nhận ra, hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của anh và Giang Lan Thời.

Khi lấy tờ giấy phép kia, anh tiện đường đặt bánh, còn để lại số điện thoại của mình.

Lương Tự vội đứng dậy, lảo đảo cất bước chạy về phía giá áo khoác, lục trong túi áo măng tô lấy ra một chiếc hộp nhung hình vuông. Anh loạng choạng quay về theo lối cũ.

Anh ngồi bên cạnh Giang Lan Thời, run rẩy mở chiếc hộp nhung kia ra, bên trong là một chiếc vòng tay và vòng kiềng gắn đá lam ngọc.

Đó là viên đá từ sợi vòng cổ anh tặng nàng vào dịp Valentine dành cho nữ giới năm ấy, nhưng Giang Lan Thời từng nói cô không thích vòng cổ nên anh đã cất đi. Anh nhờ thợ đổi thành vòng tay, ngoài ra còn làm thêm một cái vòng kiềng cùng loại đá đó.

Những món này được gửi đến từ hôm qua, Lương Tự định coi đó là quà kỷ niệm ba năm kết hôn của bọn họ. Nhưng Giang Lan Thời đã... mãi mãi ngủ say.

Lương Tự lấy chiếc vòng tay ra khỏi hộp, nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Giang Lan Thời, hệt như hôm nay cô rất thích ngủ, vẫn chưa dậy. Anh dịu dàng dỗ dành: "Lan Thời, nếu em buồn ngủ thì có thể ngủ nhiều thêm một chốc, nhưng phải nhớ tỉnh dậy nhìn anh nhé. Thật ra, em không nhớ tên anh cũng chẳng sao, vì rồi anh sẽ kể lại chuyện cũ đôi mình với em mà, anh đã thuộc lòng rồi."

Anh nâng cánh tay Giang Lan Thời lên, đeo chiếc vòng cho cô: "Lan Thời, hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của chúng ta, đây là quà anh dành cho em. Giờ anh đeo trước giúp em nhé?"

"Em có tặng quà cho anh hay không chẳng phải vấn đề, chỉ cần em gọi tên anh thêm một lần nữa, đó là món quà dành cho anh rồi. Anh sẽ nhận được món quà ấy chứ? Phải không?"

Giọng Lương Tự khẽ run: "Em đừng lặng im, em nhìn anh một lần thôi được không?"

Nói rồi, anh chầm chậm cúi người, áp sát gò má vào giường, nâng lòng bàn tay cô dán vào gò má mình.

"Vì anh không đồng ý ly hôn nên em giận anh đúng không? Vậy sau khi chúng ta về Ninh Thành, anh sẽ đồng ý mà. Có phải em thấy anh phiền quá? Xin lỗi em, sau này anh sẽ không làm phiền em nữa, em có thể làm chuyện mình thích, yêu người em yêu, chỉ cần em cử động là được, nhé?"

Dứt lời, Lương Tự ho khan hai tiếng rồi ngồi dậy: "Em không nói gì với anh vì em đói ư?"

"Thôi bỏ đi, em không muốn nói thì anh cũng biết em thích ăn món gì mà, trong ba tháng sống cùng em, sao anh không biết khẩu vị của em thế nào chứ?"

Nói xong, Lương Tự nghiêm túc đứng dậy, đến phòng bếp nhỏ trong phòng bệnh.

Lương Tự lặp đi lặp lại động tác nấu ăn, như thể chỉ cần tiếng leng keng của nồi niêu xoong chảo còn vang lên thì hôm nay chẳng khác gì mọi ngày. Chính bản thân anh cũng không biết đã qua bao lâu, trong phòng khách nhỏ đầy những món ăn mà Giang Lan Thời thích.

Nhưng người nằm trên giường chẳng hề nhúc nhích.

Lương Tự nhìn chăm chú vào những món ăn dần nguội lạnh, anh chẳng hề muốn ăn. Anh không nói năng gì, chỉ ngồi thừ người bên bàn.

Mãi đến khi y tá và bác sĩ bệnh viện gõ cửa, anh mới chầm chậm đứng dậy, đờ đẫn bước ra mở cửa. Người đi đầu tiên là bác sĩ chữa trị chính cho Giang Lan Thời trong khoảng thời gian này.

Ông ta đánh chữ thập trước ngực bày tỏ sự tiếc thương rồi nói: "Bọn tôi rất lấy làm tiếc trước sự ra đi của cô Giang. Cô Giang qua đời ì ung thư dạ dày, thuộc trường hợp tử vong tự nhiên. Chúng tôi sẽ nhanh chóng cấp giấy chứng tử, mong cậu liên hệ với đại sứ quán nước ngoài tại Iceland để chuẩn bị đưa thi thể hoặc tro cốt về nước."

Y tá đi theo sau lưng ông ta cũng lên tiếng: "Chúng tôi cảm thông cho sự đau lòng của anh, nhưng mong anh hãy phối hợp với công tác của chúng tôi."

Lương Tự không phải kẻ ngang ngược vô lý, anh chỉ đành gật đầu, tránh sang một bên để bọn họ đẩy giường vận chuyển vào.

Anh đi theo bác sĩ và y tá vào căn phòng, trước khi bọn họ định dời Giang Lan Thời lên giường vận chuyển, anh cản lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!