Chương 21: Tuần trăng mật trước khi ly hôn

Sau khi kiểm tra xong, Lương Tự và Giang Lan Thời chờ kết quả, cả hai đều im lặng trong một khoảng thời gian dài.

Lương Tự chỉ khẽ nắm đầu ngón tay Giang Lan Thời, giúp cô thả lỏng hơn bằng sự bình thản và điềm tĩnh của mình. Chợt, Giang Lan Thời ngước nhìn anh, cô thử hỏi: "Lương Tự, nếu em thật sự không còn bao nhiêu ngày để sống, sau khi em chết rồi, anh có buồn không? Hay là... đau lòng?"

Lòng Lương Tự chùng xuống.

Anh mấp máy môi nhưng rồi bỗng nhận ra bản thân không tìm được từ ngữ nào đủ để hình dung cảm xúc của mình trong tình huống giả định ấy.

Buồn bã, đau khổ, bi ai... tất cả đều quá nông cạn. Anh thầm nghĩ, anh không hề có cách nào ung dung chấp nhận chuyện này xảy ra.

Thấy anh mãi không nói gì, Giang Lan Thời rủ mắt thất vọng, chủ động nói sang chuyện khác.

"Chắc là có kết quả rồi."

Dứt lời, cô rút ngón tay ra khỏi tay Lương Tự, đứng dậy đi lấy báo cáo. Lương Tự cũng đứng dậy theo, anh bước nhanh, vượt qua Giang Lan Thời.

Vừa cầm báo cáo, Giang Lan Thời đột nhiên lảo đảo, Lương Tự đỡ lấy cô, cô chật vật mãi mới cầm chắc tờ báo cáo.

Báo cáo viết bằng tiếng Iceland, cô không hiểu, nhưng hình ảnh trên đó khiến cô bất an. Lương Tự lấy tờ báo cáo từ tay cô, khẽ ôm vai cô: "Anh đi tìm bác sĩ với em nhé?"

Bờ môi cô run run, ngay cả nhịp thở cũng đứt quãng: "Ừm."

Bác sĩ vẫn là người đàn ông da trắng thông thạo tiếng Anh như trước. Ông ta ngẩng đầu lên khỏi máy tính, hỏi bằng tiếng Anh: "Là cô, tôi vẫn còn nhận ra cô."

Sau khi lướt nhìn Giang Lan Thời lẫn Lương Tự, ông ta trầm ngâm như thể đang suy đoán tình hình trước mắt.

Lương Tự đẩy tờ báo cáo đến chỗ bác sĩ: "Ông cứ nói đi, đừng ngại, tôi đã biết hết mọi chuyện rồi."

Bác sĩ nhận tờ báo cáo với vẻ mặt đã hiểu, ông ta đẩy gọng kính rồi bắt đầu đọc nội dung báo cáo.

Chẳng bao lâu sau, bác sĩ nhíu mày nhìn hai người trước mắt, tiếc nuối mà rằng: "Cô à, tôi rất lấy làm tiếc, tình hình của cô không hề ổn chút nào. Tế bào ung thư đã di căn ra toàn thân, chắc là cô đã thử uống thuốc nhưng hiệu quả rất thấp. Hãy chuẩn bị tinh thần."

Giang Lan Thời cảm thấy như mình bị ấn vào một chiếc tivi đời cũ, màn hình đang có hình ảnh bỗng biến thành đầy những hạt nhiễu đen trắng, chẳng thấy rõ gì, chỉ nghe tiếng "rè rè" bên tai.

Bác sĩ lật tờ báo cáo kia: "Thật đáng tiếc, cô còn trẻ, tại sao đến tận khi mắc ung thư thời kỳ cuối mới phát hiện."

Giang Lan Thời chưa nói gì.

Lương Tự cố sức để bản thân trông có vẻ bình tĩnh, anh nhẹ nhàng vỗ về cánh tay cô rồi nhìn bác sĩ: "Cho tôi hỏi, vợ tôi còn khoảng bao lâu nữa?"

Bác sĩ cầm bút chọc vào báo cáo trên bàn, lắc đầu đáp: "Khó nói lắm, có thể là một tuần, hai tuần, hoặc một tháng, chủ yếu là dựa vào thể trạng của bệnh nhân."

Giang Lan Thời dựa vào lòng Lương Tự với đôi mắt trống rỗng. Vành mắt Lương Tự đỏ hoe, anh nhìn bác sĩ: "Vậy cho tôi hỏi, tôi là người nhà của cô ấy, giờ tôi có thể làm gì?"

Bác sĩ nhún vai: "Biến chứng thời kỳ cuối sẽ xảy ra rất nhiều, chỉ có thể giữ cho tinh thần và cảm xúc bệnh nhân thoải mái."

Lương Tự gật đầu: "Cảm ơn ông."

Bác sĩ đan tay vào nhau, khẽ chống cằm: "Nhưng anh cũng có thể cân nhắc để cô ấy nằm viện. Suy cho cùng thì ở bệnh viện cũng có y tá chăm sóc, tốt hơn ở nhà. Tất nhiên là tùy vào quyết định của hai người nữa."

Lương Tự cụp mắt nhìn cô gái đang dựa vào lòng mình, tuy anh mong rằng Giang Lan Thời có thể sống lâu thêm vài ngày nữa, nhưng anh cũng không muốn cô chôn vùi quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời trong bệnh viện."

"Cảm ơn lời đề nghị của ông, chuyện này tôi và vợ cần bàn bạc cẩn thận."

Bỗng nhiên, Giang Lan Thời lên tiếng, giọng cô hơi lạc đi: "Ở lại bệnh viện đi anh."

Nói rồi, cô cụp mắt, từng giọt lệ trong suốt chầm chậm lăn dài trên gò má.

Đến tận lúc này rồi, cô đành phải thừa nhận, thời gian đếm ngược của sinh mạng dần kết thúc, cô càng hiểu rõ được kết cục của chính mình, lại càng không muốn đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!