Chương 20: Tuần trăng mật trước khi ly hôn

Ban đầu, Lương Tự cho tay vào túi áo khoác len màu đen, Giang Lan Thời chỉ khẽ kéo một cái là anh đã buông ra, anh cúi đầu nhìn cô.

"Ừm, em hỏi đi."

Giang Lan Thời hít sâu một hơi, cô vừa định lên tiếng thì điện thoại của Lương Tự lại rung chuông. Lương Tự lấy nó ra, người gọi cho anh là Trần Mai.

Khi đi cùng cô ra ngoài, Lương Tự không mang tai nghe theo, anh ngập ngừng nhìn cô trong tích tắc rồi ấn nút nghe máy.

"Alo, mẹ à? Con đang đi cùng Lan Thời."

Trần Mai chưa kịp nói gì, đã có một giọng nữ trẻ tuổi vang lên từ loa điện thoại. Lương Tự lập tức nhíu mày, giảm volume đi, anh nhích hai bước về phía gần đó.

Ngọn lửa chật vật nhen nhóm trong lòng Giang Lan Thời bỗng bị dập tắt trong chớp mắt, cô đã chuẩn bị kĩ nên đối mặt như thế nào rồi, nhưng sự thật lại tát vào mặt cô một bạt tai đau đớn.

Lồng ngực cô thắt lại, khó thở hệt như bị một tảng đá nặng trịch đè xuống.

Tiếng nói chỉ vang lên trong hai, ba giây ngắn ngủn từ loa điện thoại kia lại như tiếng móng tay cào lên bảng đen thời còn đi học, vừa mỏng manh nhưng cũng rất chói tai.

Giọng của Lương Tự vẫn vang lên đều đều bên tai cô.

"Con nói rồi, mẹ đừng nhúng tay vào chuyện này, con biết con đang làm gì."

"Con mong mẹ đừng ép con."

"Con đã nói nhiều lần lắm rồi, con không thích cô ta."

Giang Lan Thời cảm thấy sức lực trong người đang bị kiệt quệ từng chút một, suýt thì không đứng vững được. Hóa ra tất cả chỉ là do một mình cô ảo tưởng.

Nhưng hợp lý thật nhỉ, suy cho cùng, từ đầu đến cuối, Lương Tự không hề nói "anh yêu em", "anh thích em" nào cả. Tất cả đều chỉ là suy đoán của cô.

Mỗi lần nghe thấy tiếng của Trần Mai, cô luôn nhớ đến những đêm cô đơn triền miên, trằn trọc khó ngủ trong ba năm bọn họ kết hôn.

Những lần xe hỏng giữa ngoại thành không gọi được ai, những lần đổ bệnh tự chống chọi, hay là thư mục "về cô ấy" trong máy tính của anh...

Làn gió biển mơn man dịu dàng trước kia, nay đã như dấy lên một cơn sóng thần, cuốn phăng cô đi.

Cô không đếm được thời gian qua bao lâu, Lương Tự đã kết thúc cuộc gọi, đang quay về đây.

Trời đã sập tối, anh không nhìn rõ gương mặt của Giang Lan Thời, anh vừa đến gần cô vừa hỏi: "Lúc nãy em định hỏi anh chuyện gì nhỉ?"

Bờ môi của Giang Lan Thời khẽ run lên, mãi một lúc lâu sau cô mới đáp: "Không có gì, chúng ta về thôi."

Nhờ ánh đèn, bấy giờ Lương Tự mới nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô, anh bèn quay lại hỏi: "Nhìn em có vẻ không khỏe, em mệt mỏi ư, hay em thấy khó chịu ở đâu?"

Nói xong, anh vô thức định ôm Giang Lan Thời vào lòng nhưng cô lại tránh né.

"Về thôi." Dứt lời, cô lập tức đi về phía xe.

Nhìn Giang Lan Thời cầm lấy nắm cửa sau xe, kéo ra dứt khoát, Lương Tự cứ có cảm giác xảy ra chuyện gì đó nhưng cô lại không chịu nói cho anh biết. Rõ ràng lúc vừa bước xuống khỏi vòng đu quay, trong đôi mắt cô vẫn còn nụ cười lấp lánh.

Anh ấn lên giữa trán, không vội đến chỗ ghế lái mà gập ngón tay gõ cửa xe bên phía chỗ Giang Lan Thời. Cô không nói gì, chỉ nhích về phía còn lại, bày tỏ sự từ chối thầm lặng.

Lương Tự thở dài, đành quay về chỗ ghế lái. Anh chưa vội khởi động xe, chỉ nhìn Giang Lan Thời qua kính chiếu hậu: "Đã xảy ra chuyện gì vậy Lan Thời, em có thể nói với anh được không?"

Giang Lan Thời cứ mãi cúi đầu, rồi khi anh nghe được giọng cô thì lại là giọng mũi rất nặng: "Em chỉ thấy hơi mệt."

Nói rồi, bỗng dưng cô lại có cảm giác như trút được gánh nặng.

Mười năm đơn phương, ba năm kết hôn, cô chưa từng nghe Lương Tự nói "anh yêu em" lần nào, nhưng hôm nay lại nghe rõ ràng một câu "con không thích cô ta".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!