Giang Lan Thời nức nở dựa vào lòng Lương Tự bao lâu, anh kiên nhẫn dỗ dành cô bấy lâu.
Có lẽ vì khóc đã mệt nên Giang Lan Thời đều nếm thử cả chiếc bánh ngọt dâu xinh xắn lẫn những món ăn Lương Tự chuẩn bị lần này, mỗi thứ một ít.
Căn bệnh của cô đã đến tình trạng này, mỗi ngày chỉ có thể ăn một ít, Lương Tự nhìn mà lòng nôn nóng xót xa.
Thư ký Mạnh Thành nơi Ninh Thành xa xôi đã được anh thăng chức lên thành phó tổng giám đốc, vì khi chăm sóc Giang Lan Thời, anh đã giao rất nhiều sự vụ của Thời An cho Mạnh Thành quản lý. Chỉ có những chuyện Mạnh Thành không chắc chắn thì mới hỏi ý kiến và xin quyết định từ anh.
Ngày nào Lương Tự cũng xử lý việc của Thời An từ xa, số thời gian còn lại, anh dành để nghiên cứu thực đơn phù hợp với tình trạng sức khỏe hiện tại của Giang Lan Thời hoặc ở bên cạnh cô. Anh cũng thường hay chú ý xem tuyến hàng không Bắc Đại Tây Dương sẽ khôi phục bình thường vào hôm nào.
Dường như Giang Lan Thời cũng không còn bài xích việc tiếp xúc với anh như trước. Khi đọc tài liệu, cô cũng quen với việc có anh bên cạnh, đôi lúc còn đùa vui vài câu với anh.
Mấy hôm sau, loại "thuốc đặc trị" mà Lương Tự mong chờ đã lâu đã được vận chuyển từ Mỹ đến thành phố Reykjavik với tốc độ chớp nhoáng. Sau khi nhận được thuốc, Giang Lan Thời đọc tờ hướng dẫn sử dụng rồi định uống, nhưng Lương Tự lại ngăn cô.
Giang Lan Thời nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, anh cầm tờ hướng dẫn sử dụng kia: "Em đừng vội, anh phải đọc tờ hướng dẫn sử dụng này từ đầu đến cuối, bao gồm những điều cần chú ý, điều cấm và tác dụng phụ nữa."
Nhìn Lương Tự cẩn thận như thế, Giang Lan Thời thấy hơi buồn cười: "Đã là thuốc sẽ có ba phần độc, nhất là loại thuốc đặc trị như thế này chắc chắn sẽ có tác dụng phụ. Cơ thể của em đã đến mức độ này, những việc đó không quan trọng lắm đâu."
Lương Tự thấy được, khi cô thốt ra câu nói ấy, trong giọng nói của cô phảng phất chút đau thương nhè nhẹ. Anh giơ tay khẽ nắm lấy bờ vai cô.
Thấy Lương Tự cố chấp như thế, cô cũng không cản, cứ để anh đọc kỹ tờ hướng dẫn sử dụng nhiều lần: "Anh đọc nhiều lần như thế chắc là sắp thuộc lòng rồi nhỉ?"
Lương Tự quay lại nhìn cô, khẽ nhướng mi: "Sao em biết anh đang học thuộc?"
Cô chỉ nói đùa thôi, nghe vậy thì không giấu nổi kinh ngạc: "Em chỉ nói vậy."
Lương Tự lại cong môi: "Học thuộc mới tốt chứ, nếu không sau này ngày nào anh cũng cầm tờ hướng dẫn ra để chăm sóc em, rõ là để cô Lương đây cười vào mặt rồi?"
Giang Lan Thời biết anh cố tình trêu mình cười, cô cúi đầu nhấc khuỷu tay huých vào người anh, lẩm bẩm: "Anh bớt bày trò đi nhá."
Sau khi uống thuốc xong, chẳng mấy chốc, Giang Lan Thời đã lên giường ngủ, rồi chợt cô quay người nhìn Lương Tự: "Ngày mai chúng ta đến bảo tàng mỹ thuật của thành phố Reykjavik nhé?"
Thật ra cô không muốn cứ ở lì trong căn nhà nghỉ dưỡng này, nhưng với tình trạng sức khỏe hiện nay, cô khó mà đi xa được.
Lương Tự tiện tay kéo chăn cô lên cao: "Nếu sáng mai em không kén ăn thì đi được."
Anh dứt lời, cô lập tức ngơ ngác trong giây lát.
Cô thật sự yêu Lương Tự, cũng không có lòng can đảm hỏi anh về chuyện cô Liễu kia là thật hay giả, mà cô trốn tránh cuộc tình này với lý do ly hôn cũng là thật. Nhưng sâu tận đáy lòng này, cô chẳng thể buông tay anh, cũng sợ phải rời xa thế giới này, sợ chết cũng là thật, không thể không đáp lại sự dịu dàng của anh lại càng là thật hơn.
Vậy nên cô không nghe được những câu nói tiếp theo của Lương Tự.
Lương Tự không biết cô đang nghĩ gì, anh khẽ thở dài rồi giơ tay vuốt nhẹ sống mũi cô: "Được rồi, ngày mai chúng ta đi bảo tàng mỹ thuật. Nhìn em thế này, ai không biết còn tưởng anh ăn h**p em đấy."
Chợt, đôi mắt Giang Lan Thời đỏ hoe, cô bèn quay người đi, để lại bóng lưng cho Lương Tự.
Lương Tự lại không hề thất vọng.
Cái cảm giác này hệt như bị chú mèo con mình yêu thích cào nhẹ một cái, mình cầm móng vuốt của nó, nó dỗi hờn quay đầu sang chỗ khác.
Sáng hôm sau, Lương Tự vừa dậy, Giang Lan Thời nằm ở bên kia giường đã trở mình. Ban đầu anh cứ tưởng cô ngủ không yên, vừa định rướn người kéo chăn đắp cho cô thì cô lại chầm chậm mở mắt ra.
Hiếm khi Giang Lan Thời dậy sớm, không ai gọi mà tỉnh, bình thường phải là Lương Tự dậy trước một lúc, nấu đồ ăn sáng xong rồi gọi cô dậy.
"Sao hôm nay em dậy sớm thế?" Khi Lương Tự nói chuyện, anh hơi ngạc nhiên, cứ tưởng mình quấy rầy khiến cô tỉnh.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Giang Lan Thời cũng sửng sốt vì mình dậy sớm như thế.
Lương Tự tiện tay cầm đồng hồ anh đặt trên đầu giường rồi nói: "Chưa đến tám giờ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!