Thấy cô cụp mắt không nói gì, nỗi thấp thỏm trong lòng Lương Tự bị khuếch đại lên vô hạn.
"Em không cần phải trả lời anh trong hôm nay, tuyến bay Bắc Đại Tây Dương phải đến tuần sau mới bình thường trở lại, thuốc đặc trị từ Mỹ nhanh nhất cũng phải một tuần nữa mới tới." Lương Tự ngừng giây lát, khó kìm được sự đau khổ trong đôi mắt, nắm tay đang siết chặt cũng dần thả lỏng: "Nếu chứng bệnh của em được cải thiện, sau khi về nước, anh sẽ không ép em về chuyện tình cảm nữa. Anh sẽ phối hợp với em trong mọi việc.
Điều quan trọng nhất bây giờ là sức khỏe của em."
Mấy hôm nay, Lương Tự vẫn luôn nghĩ xem nên lựa chọn thế này, cuối cùng anh vẫn thuyết phục bản thân.
Vốn dĩ chính anh là kẻ cưỡng cầu có được cuộc hôn nhân này, chẳng phải mong muốn ban đầu của anh là mong Giang Lan Thời có thể sống êm đềm suốt đời sao? Anh sáng tạo ra Thời An cũng vì cô, vậy thì anh ở cạnh cô với cương vị nào... hình như cũng chẳng còn quá quan trọng.
Giang Lan Thời mím chặt môi, nước mắt rưng rưng.
Ban đầu cô đã định bỏ cuộc, vì rõ ràng hóa trị trong hai năm là chuyện rất đau đớn với cô, nhưng loại thuốc đặc trị này có thể cho cô thời gian ít nhất là mười năm. Công trình nghiên cứu của cô cũng vừa có bước đột phá. Cô không muốn tâm huyết của mình tan thành mây khói.
Nếu có được mười năm, cô chắc chắn bản thân sẽ giải quyết được đề tài nghiên cứu này.
Trong giây phút ấy, cô như cảm nhận được người thả dây thừng ở miệng giếng kia không chỉ có một, mà có Lương Tự, có thầy hướng dẫn, có những người bạn đồng hành trong phòng thí nghiệm mà cô gặp mấy năm qua. Dường như bọn họ đang cùng gọi tên cô.
Giang Lan Thời khẽ hít mũi, vươn tay qua bên cạnh lấy điện thoại, mở khung trò chuyện với thầy hướng dẫn trên WeChat rồi đưa cho Lương Tự.
Lương Tự nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, sau khi nhận được sự đồng ý của cô, anh mới nhìn vào màn hình. Khi thấy khung hội thoại màu trắng, niềm vui và kích động trong lòng anh như sắp trào ra.
Anh thật lòng mừng thay cho Giang Lan Thời.
Lương Tự mỉm cười vui sướng: "Anh biết mà, anh biết chắc chắn là em có thể làm được!"
Thấy anh cười, vẻ u ám trên gương mặt Giang Lan Thời suốt mấy ngày qua cũng dần tan biến, cô nhìn anh: "Lương Tự, em có thể tin anh được không?"
Lương Tự xúc động đến mức gần như bật khóc, anh giơ tay lau lau mặt mình rồi mới nói với Giang Lan Thời: "Anh sẽ gắng hết sức có thể, nhưng dẫu có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn ở bên em."
Cả hai đang trò chuyện, bỗng có tiếng lao xao của vài người vang lên dưới lầu.
Chỉ trong chốc lát, bà Fonn đã xuất hiện ở góc cầu thang giữa tầng một và tầng hai: "Tôi nghe cậu Lương nói một phần mái nhà ở phòng ngủ phụ đã bị gió tốc đi, chắc vì lần trước bọn tôi gia cố chưa chắc chắn. Tôi đã gọi bên cứu hộ rồi, không biết bây giờ bọn họ lên sửa mái nhà có tiện không?"
Lương Tự nhìn Giang Lan Thời vẫn còn đang mặc váy ngủ, anh nói: "Phiền mọi người chờ một chốc được không? Vợ tôi vừa dậy, chờ bọn tôi rửa mặt, thay quần áo rồi hẵng sửa mái nhà nhé?"
"Tất nhiên là được, đội cứu hộ ở Iceland là đội tự nguyện ở địa phương, không cần trả phí. Nhưng tôi sẽ đãi bọn họ một bữa ở lầu một, hai người cứ tự nhiên nhé." Bà Fonn cười nói.
Sau khi bóng dáng bà Fonn khuất sau chỗ rẽ cầu thang, Giang Lan Thời mới nhìn Lương Tự: "Thật ra không sao cả..."
Lương Tự tránh tầm mắt cô: "Anh nghĩ là sửa mái nhà cũng sẽ mất một lúc, còn đông người, anh sợ em không quen."
Hiển nhiên, anh sẽ không nói cho Giang Lan Thời biết anh không muốn người khác nhìn thấy một Giang Lan Thời mặc váy ngủ trong vẻ biếng nhác thế này. Giang Lan Thời không nói gì, cô khẽ "ừm" một tiếng rồi bước vào toilet.
Sau khi cô thay quần áo xong, đội cứu hộ do bà Fonn mời đến đã nhanh chóng bắt tay vào việc sửa mái nhà.
Cô đứng ở cửa phòng ngủ phụ, nhìn ánh nắng chiếu xuống qua lỗ hổng trên trần, mới chợt nhận ra sau nhiều ngày mưa liên tục, hôm nay cuối cùng trời cũng đã nắng.
Cô quay lại nhìn Lương Tự, anh đang mặc chiếc áo len xám, đeo tạp dề, bận bịu trong nhà bếp nhỏ, nhớ đến tin nhắn của thầy hướng dẫn, bỗng nhiên cô có cảm giác như có ánh sáng le lói hiện lên ở nơi cuối con đường tăm tối cô từng thấy.
Sau khi đội cứu hộ sửa mái nhà xong, Lương Tự cũng đã đặt bát đĩa có cháo trắng và món ăn nhẹ lên bàn. Anh vừa cởi tạp dề vừa dịu dàng nói: "Anh nấu vài món em thích ăn trước, em ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"
Giang Lan Thời vẫn không nhúc nhích.
Dù Lương Tự đã nói anh liên hệ được với phòng thí nghiệm ở Mỹ, tìm được thuốc đặc hiệu sắp bước vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng, dù anh từng nói anh sẽ luôn ở bên cạnh cô dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn không dám ôm ấp hy vọng quá lớn.
Thời tiết ở Iceland thay đổi thất thường, ánh nắng khó khăn lắm mới thấy được, không biết sẽ kéo dài bao lâu
- hệt như cô không biết mình còn có thể thấy cảnh tượng này bao lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!