Chương 16: Tuần trăng mật trước khi ly hôn

Giọng nói già dặn của chuyên gia vang lên ở đầu dây bên kia: "Tổng giám đốc Lương, tôi đã xem qua toàn bộ kết quả xét nghiệm mà anh gửi. Khi vợ anh được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày giai đoạn cuối cách đây hai tháng, hiệu quả của hóa trị đã vô cùng hạn chế. Với tình trạng hiện giờ của cô ấy, cô ấy chỉ còn một tháng nữa thôi, nếu hóa trị sẽ gây phản tác dụng.

Theo phương pháp điều trị phổ biến, điều trị bảo tồn là phương án tốt nhất lúc này, có lẽ đã không còn cách nào khác..."

Lương Tự đứng trước cửa sổ, anh vẫn mặc bộ áo ngủ cặp với Giang Lan Thời, không lau khô tóc, từng giọt nước nhỏ tí tách xuống đất.

Anh mệt mỏi khom người ngồi bên mép giường, bàn tay cầm điện thoại rủ xuống. Giữa màn đêm yên ắng, tiếng nước nhỏ từ tóc xuống mặt sàn bỗng trở nên rõ ràng đến lạ.

"Một tháng... tại sao lại phát hiện muộn đến thế?"

Khi nghe Giang Lan Thời tự thừa nhận mình mắc bệnh, nỗi tự trách và oán hận bản thân của Lương Tự dâng lên đến cùng cực.

Anh không khác gì kẻ bị lạc đường, mất bao nhiêu công sức mới đi đến lối rẽ, ai ngờ ngọn núi trước mắt lại sụp xuống ngay tức khắc, chặn con đường anh đi.

Nghe giọng chuyên gia có phần do dự: "Tổng giám đốc Lương, cậu ổn chứ?" Ông ấy hít sâu một hơi: "Đúng là trời xanh đố kị người tài, tôi cũng thấy tiếc nuối không kể xiết. Theo kinh nghiệm chẩn đoán lâm sàng nhiều năm của tôi, với tình hình của cô Giang, điều quan trọng bây giờ là giảm bớt đau đớn và để cô ấy không có điều gì phải hối tiếc trước khi ra đi."

Lương Tự vừa vuốt mặt, ngay cả chính anh cũng không nhận ra giọng mình run run: "Nhưng tôi đây thân là chồng cô ấy, tôi không muốn phải chờ. Tôi muốn hỏi ông, chúng tôi thật sự chỉ còn một con đường chết thôi sao?"

Chuyên gia im lặng trong chốc lát rồi đáp: "Còn một cách vẫn còn chút khả năng. Nhưng bọn tôi không khuyến khích người thường thử. Chỉ là với khả năng kinh tế và địa vị xã hội của cậu, tôi nghĩ là vẫn còn cơ hội thử."

Đôi mắt Lương Tự bỗng sáng lên, anh ngước nhìn vầng trăng khuyết treo cao ngoài cửa sổ: "Cách gì?"

"Cả trong và ngoài nước đều có các phòng thí nghiệm đang nghiên cứu thuốc đặc trị cho căn bệnh ung thư dạ dày như cô Giang. Cậu có thể thử liên lạc với người phụ trách các phòng thí nghiệm đó, xem liệu họ có loại thuốc nào sắp bước vào giai đoạn thử nghiệm lâm sàng hay không. Nếu ở trong nước, tôi có biết đến một công ty tên là Y Dược Thụy Tân, hình như đó là bí mật kinh doanh ở những công ty y dược như thế.

Hơn nữa, xác suất thành công của cách này không cao, chỉ phải xem may rủi."

Giọng chuyên gia rất cẩn thận, chi tiết, vừa nghiêm nghị vừa khách quan, phân tích cho Lương Tự thấy cả rủi ro lẫn cơ hội. Nhưng Lương Tự chỉ nắm được tia nắng mặt trời vất vả lắm mới thấy.

Anh lập tức đứng phắt dậy, không còn nhíu chặt mày: "Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn lời đề nghị của ông, tôi sẽ cân nhắc."

Sau khi cúp máy, Lương Tự xem đồng hồ. Anh tính toán đôi chút, có lẽ thời gian trong nước hiện giờ là bảy giờ tối hôm trước.

Anh cầm chiếc MacBook từ bàn đặt lên đùi, đồng thời gọi điện cho Mạnh Thành. Trên màn hình máy tính là hòm thư của anh.

Lương Tự lật qua lật lại mấy trang, cuối cùng cũng mở được một email. Ở phía bên kia, điện thoại của Mạnh Thành cũng đã kết nối.

Lương Tự đi thẳng vào vấn đề: "Có phải trước đây từng có một công ty y dược tên là Thụy Tân hy vọng hợp tác với chúng ta, nhưng cuối cùng bọn họ yêu cầu chia lợi nhuận cao quá nên hai bên không hợp tác hay không?"

Tiếng gõ bàn phím vang lên từ phía Mạnh Thành, chỉ trong chốc lát, anh ta đáp: "Đúng thế, tổng giám đốc Lương, khi đó anh chỉ nhìn phương án ban đầu là hủy ngay. Giờ anh định bộ phận thương mại và thị trường liên hệ lại với họ sao?"

Lương Tự tìm phương án hợp tác lần trước, anh nói: "Đúng vậy, Bảo họ hỏi thử về tiến triển nghiên cứu thuốc đặc trị ung thư dạ dày. Nếu đã hoàn thành và bọn họ cung cấp thông tin có liên quan, tôi sẽ ký bằng bất cứ giá nào họ muốn."

"Nhưng tổng giám đốc Lương à, lần đó sau khi chúng ta từ chối phương án hợp tác của bọn họ, bọn họ đã bắt tay với công ty khác rồi. Nếu bây giờ nhắc lại, e là chúng ta sẽ thiệt thòi to."

Lương Tự quét qua file đính kèm trong email, khó giấu được giọng nói mệt mỏi: "Thế thì để bộ phận thương mại và thị trường đi thương lượng. Đã nhận bao nhiêu lương năm như vậy mà không làm được chuyện gì ra hồn, tôi đây không phải nhà in tiền."

Sau đó, Mạnh Thành chỉ đáp "tôi hiểu rồi".

Lương Tự tiện tay đặt máy tính qua một bên, anh chầm chậm bước đi bên cửa sổ. Anh vô thức quay người muốn châm một điếu thuốc, nhưng chợt nhớ ra bây giờ mình ở Iceland. Khi đến đây, anh đã không mang thuốc lá theo vì không muốn Giang Lan Thời phản cảm.

Nỗi đau như chịu biến cố khủng khiếp và cái cảm giác bất lực tràn trề tựa bão tố đang ùn ùn kéo về phía anh như thủy triều, anh như sắp bị chúng bao phủ.

Năm mười tám tuổi, vì Giang Lan Thời, anh buông bỏ cơ hội vào đại học Bắc Kinh, đến đại học Ninh Thành.

Năm hai mươi mốt tuổi, vì Giang Lan Thời, anh sáng lập Thời An.

Năm hai mươi sáu tuổi, vì Giang Lan Thời, anh cãi lời cha mẹ, cố ý cưới cô.

Năm hai mươi chín tuổi, vì sự tự do của Giang Lan Thời, anh cắn răng nuốt ngược nỗi đau, đồng ý ly hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!