Chương 15: Tuần trăng mật trước khi ly hôn

Nhưng anh không thể thốt ra thành lời, sợ gây áp lực cho Giang Lan Thời. Và rồi khi chưa kịp lên tiếng, anh đã cảm giác được Giang Lan Thời khẽ đẩy mình.

"Lương Tự, buông em ra."

Cơn mỏi mệt in hằn trong giọng nói của cô, trái tim Lương Tự như bị ai bóp chặt.

Nếu buông tay thật sự đơn giản thì tốt rồi.

Lương Tự không nhúc nhích.

Giang Lan Thời khẽ thở dài: "Không kịp rồi, anh không cần phải kiên trì nữa, em cũng không muốn gắng gượng thêm. Tuần sau, sau khi về nước lấy giấy chứng nhận ly hôn, em muốn dành quãng thời gian còn lại ở một nơi non xanh nước biếc. Sau khi em chết rồi, tất cả mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo cũ."

Cổ họng Lương Tự nghẹn ứ, anh luôn tự cho mình là người giỏi tính toán, dù là đối tác khó nhằn đến mấy, hay dự án nan giải thế nào, anh cũng có thể bình tĩnh ứng phó. Nhưng đụng đến chuyện của Giang Lan Thời, anh lại không nghĩ ra được cách nào.

Sau khi nhận ra Giang Lan Thời tiếp tục đẩy mình, Lương Tự buông cô ra, nhìn vào đôi mắt kia

- trong đôi đồng tử nâu kia là một sự bình thản khiến anh kinh hãi: "Em tin anh nhé? Cho anh thêm chút thời gian, chắc chắn sẽ có cách mà."

Bờ vai Giang Lan Thời sụp xuống, tránh đi ánh nhìn của anh: "Em muốn ở yên một mình."

Khi thấy cánh tay của Lương Tự vẫn còn choàng trên tay mình, cô nhếch môi bất đắc dĩ: "Anh đừng lo, bây giờ em sẽ không nghĩ quẩn đâu, còn chưa lấy được giấy chứng nhận ly hôn mà."

Lương Tự há miệng ngập ngừng, rồi chỉ nói một câu: "Anh là chồng em, anh luôn ở đây."

Lương Tự nghĩ thầm: chỉ còn không đến một tháng thôi, dù Giang Lan Thời có muốn hay không, anh vẫn muốn đưa cho cô chiếc chìa khóa mở cửa sinh. Khi đó, Giang Lan Thời chọn hay không chọn, anh vẫn sẽ tôn trọng quyết định của cô.

Giang Lan Thời kéo chăn qua một bên, che kín đầu mình, rõ là không muốn nói chuyện với anh nữa. Lương Tự thở dài, anh đứng dậy tìm chổi dọn dẹp. Sau khi quét sạch mớ mảnh vỡ bình hoa mà Giang Lan Thời làm rơi, anh lưu luyến quay đầu nhìn Giang Lan Thời.

Trong ký ức của Lương Tự, hiếm khi nào bọn họ cãi nhau, lần gần nhất là vì ly hôn, còn lần này... hình như cũng vì ly hôn. Anh muốn hít sâu một hơi, giờ mới chợt phát hiện chỉ cần thở thôi, lồng ngực anh đã đau đớn khó chịu.

Cảm giác đau lan tỏa từ nơi tim, vội vã chạy khắp thân thể.

Anh nghĩ, Giang Lan Thời, thật sự có thể lấy mạng anh.

Giang Lan Thời chui vào chăn rồi, lại nghe thấy tiếng động sột soạt bên ngoài, không biết Lương Tự đang làm gì.

Lương Tự vẫn luôn nhấn mạnh chuyện anh là chồng cô, cô cho rằng đó là trách nhiệm anh tự gánh vác. Cô biết bản thân mình sẽ không bao giờ có được tình yêu từ Lương Tự, nhưng cô vẫn không thể kìm nén bản thân mơ mộng xa xôi.

Cô cảm thấy mình sắp không thở được, nhưng cô lại không muốn đối mặt với Lương Tự, nói chính xác hơn là không biết cách đối mặt.

Bây giờ, cô như kẻ đuối nước, chân bị rong rêu cuốn lấy, vùng vẫy giữa làn nước đen ngòm – không thể nhìn thấy chút hy vọng sống sót nào.

Cuối cùng, cô nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên từ phòng tắm ở phòng bên, mới chui ra khỏi chăn, nhưng cảm giác ngạt thở vẫn bủa vây quanh cô.

Trong phòng tắm, Lương Tự dựa lưng vào bức tường lạnh buốt, nước lạnh dội thẳng xuống đầu. Anh bắt đầu động lòng với Giang Lan Thời từ khi nào? Anh chợt nhận ra mình không có câu trả lời.

Trong mắt người ngoài, Lương Tự là người thừa kế duy nhất của tập đoàn lâu đời nhà họ Lương, nhà sáng lập công ty công nghệ mới nổi Thời An, nắm giữ 70% cổ phần. Anh trẻ trung tài giỏi, không chút phóng túng như những công tử nhà giàu khác, là nhân vật nổi bật hàng đầu trong giới trẻ Ninh Thành.

Nhưng chỉ có bản thân Lương Tự biết rõ, qua nhiều năm như thế, anh đã bước lên vị trí này bằng cách nào, phải làm những gì để đi được tới bước đường ngày hôm nay.

Anh là con một trong nhà, vậy nên từ bé, cha mẹ đặt kỳ vọng rất cao ở anh. Anh luôn phải lấy được hạng nhất trong những cuộc thi, không có chuyện "hạng nhì" xuất hiện trên phiếu điểm của anh. Cha mẹ kiểm soát đến mức không cho anh có sở thích riêng, thói quen riêng. Sinh hoạt mỗi ngày phải theo lịch họ đặt, không được kết bạn với người có học lực kém, không được bộc lộ cảm xúc, dù là tích cực hay tiêu cực...

Anh như con rối bị cha mẹ giật dây, không được phép có suy nghĩ của bản thân.

Năm anh học lớp 8, vì thấy thú vị, lần đầu tiên anh đăng ký vào một cuộc thi đọc sách do nhà trường tổ chức. Nhưng cha mẹ lại cho đó là phí thờigian, bọn họ nghiêm khắc yêu cầu Lương Tự phải rút lui. Khi ấy, anh vừa đoạt giải nhất cấp trường, chuẩn bị đại diện trường thi cấp thành phố, vẫn không thể hiểu được những gì cha mẹ làm.

Vì chịu áp lực trong thời gian dài, Lương Tự cãi nhau với cha mẹ rồi giận dữ bỏ nhà ra đi.

Nhưng vì cha mẹ không cho phép anh được kết bạn theo ý mình, vậy là ở cái thành phố to lớn như Ninh Thành, trong mùa xuân mới, anh lại không có chỗ đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!