Giang Lan Thời không nhận ra rằng ánh mắt của Lương Tự vẫn luôn chăm chú nhìn cô. Lương Tự không trả lời vị bác sĩ người da trắng kia, mà nhìn cô với ánh mắt lo lắng: "Lan Thời, em sao rồi? Có phải em thấy khó chịu ở đâu không?"
Giang Lan Thời phát hiện phản ứng khi nãy của mình hơi quá, cố nặn ra một nụ cười với Lương Tự: "Em không sao."
Bấy giờ, Lương Tự mới quay lại nhìn bác sĩ: "Tôi biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của anh."
Bác sĩ cũng không ở lại phòng bệnh của Giang Lan Thời được bao lâu. Khi chỉ còn hai người, Lương Tự đưa cho cô một ly nước ấm trước, thấy cô chầm chậm uống, anh mới hỏi: "Chúng ta cân nhắc lời đề nghị ban nãy của bác sĩ nhé?"
Giang Lan Thời cầm ly nước, cô từ từ lắc đầu: "Từ nhỏ sức khỏe của em đã không được tốt, gần đây em cũng mới làm kiểm tra sức khỏe, chắc không sao đâu anh."
Lương Tự im lặng, anh không kì kèo: "Được, nếu em không muốn cũng không sao, theo ý em là được."
Lúc này, Giang Lan Thời mới thầm thở phào.
Sau vài ngày dưỡng bệnh ở thị trấn Hepburn, tình hình sức khỏe của Giang Lan Thời tạm ổn định, Lương Tự nhờ Đường Chiêu hỗ trợ thủ tục xuất viện, bọn họ lái xe về thành phố Reykjavik theo con đường ven biển.
Giang Lan Thời cứ tưởng cô có thể giấu tiếp như thế, nhưng không may là cơn sốt nhẹ lại bắt đầu đeo bám theo cô khi sắp đến thành phố Reykjavik. Cơ thể vốn đã mỏi mệt của cô lại bắt đầu suy sụp, vì cơn cảm lạnh bất chợt này, nó lại càng sa sút.
Khi được chẩn đoán là ung thư dạ dày giai đoạn cuối ở Bệnh viện Trung tâm Ninh Thành hơn một tháng trước, bác sĩ đã nói trước tình trạng sẽ xấu đi, nhưng tốc độ di căn của tế bào ung thư lại vượt xa tưởng tượng của cô.
Lần này, một Lương Tự luôn chiều theo ý cô lại không để yên nữa. Cô khẽ kéo cổ tay áo anh: "Anh không cần phải lo thật mà, chỉ là bệnh cảm của em chưa khỏi hẳn thôi."
Lương Tự lại nói thẳng với tài xế Đường Chiêu: "Đến bệnh viện luôn."
Đường Chiêu là hướng dẫn viên được Lương Tự thuê tới, cũng được anh trả tiền, vào lúc này, anh ta cũng chỉ nghe theo sự chỉ đạo của anh. Giang Lan Thời chỉ đành tạm bỏ cuộc, để xem đi được bước nào hay bước đó.
Có lẽ căn bệnh đột ngột giáng xuống này đã khiến Lương Tự phát hoảng, vừa đến bệnh viện thành phố Reykjavik là anh lập tức nhờ Đường Chiêu đặt lịch hẹn kiểm tra toàn thân cho Giang Lan Thời.
Thấy Lương Tự bận rộn nhiều việc, Giang Lan Thời bỗng thấy hoang mang. Đó là cảnh tượng lúc trước cô đã từng nghĩ đến, không biết bao nhiêu lần rồi, không ngờ khi bọn họ sắp ly hôn, nó lại xảy ra trước mắt cô.
Lúc đó cô vẫn chưa làm thủ tục nhập viện, nhưng Lương Tự không muốn cô chạy tới chạy lui, nên sau khi làm xong mọi kiểm tra, anh để cô ngồi đợi ở sảnh. Có lẽ sợ cô lo lắng, cứ cách ba phút là Lương Tự lại nhắn tin cho cô một lần, hoặc hỏi cô thấy khó chịu ở đâu, rồi nói anh đang làm gì, còn bao lâu nữa anh sẽ về.
Khung trò chuyện từng lạnh tanh suốt ba năm qua giờ ngập tràn tin nhắn. Chỉ là, phần lớn vẫn là những ô thoại trắng bên phía Giang Lan Thời.
Giang Lan Thời định gõ chữ "ừm", nhưng nhìn lại mấy ngày qua chỉ toàn mấy từ đơn điệu, cô suy nghĩ rồi xóa đi, mở khung sticker, gửi cho anh một hình dễ thương mà cô từng lưu từ cô bé đàn em.
Tuy chúng đều có ý là "em biết rồi" nhưng sticker vẫn sinh động hơn những con chữ lạnh lẽo. Điều khiến cô mỉm cười là Lương Tự cũng gửi cho cô một sticker y hệt.
Chú thỏ tai cụp có đường viền hồng "ra sức" gật đầu, trong phút chốc, Giang Lan Thời cảm thấy khó mà tưởng tượng được sự liên quan giữa nó và Lương Tự. Khi cô đang ngồi đờ ra nhìn màn hình, cô nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, nhưng lại là tiếng Iceland.
Giang Lan Thời ngước lên nhìn qua.
Lương Tự vừa cầm bảng báo cáo vừa cầm điện thoại, màn hình điện thoại còn sáng, anh nói xin lỗi một người đàn ông Iceland da trắng thấp hơn anh một chút.
Tuy hơi xa nhưng Giang Lan Thời lại hiểu, Lương Tự nói với người kia: "Xin lỗi anh, vợ tôi đang chờ."
Người Iceland kia thì nói hơi nhanh, Giang Lan Thời không nghe rõ, cũng không có lòng dạ nào nghe ngóng.
Cô chợt nhớ đến một chuyện cũ – hôm ấy, người đàn ông va vào cô ở bệnh viện trung tâm Ninh Thành cũng xin lỗi cô như thế, anh ta nói "xin lỗi cô, vợ tôi đang chờ tôi..."
Chóp mũi cay cay, vành mắt cũng đỏ hoe.
Đến khi Lương Tự sải bước chân dài đến trước mặt Giang Lan Thời, cô còn chưa hoàn hồn. Anh ngồi xuống trước mắt cô, vậy mà lại ngang với tầm mắt cô.
"Sao em lại khóc?"
Sự ôn tồn của anh càng khiến lòng Giang Lan Thời đau đớn, cô gắng gượng giấu đi tất cả cảm xúc: "Không có gì đâu, chắc em bị cảm thôi."
Nói rồi, cô hít mũi, hỏi Lương Tự: "Lúc nãy anh vội vàng làm gì thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!