Chương 12: Tình trạng sức khỏe

Khoảnh khắc ấy như kéo dài mãi mãi.

Lòng Lương Tự chỉ có tám chữ này.

Cơn mưa sao băng bất chợt này đã rơi bao lâu, thì anh cũng lặng lẽ ngắm nhìn Giang Lan Thời bấy lâu.

Khi mưa sao băng kết thúc, Giang Lan Thời mở mắt ra, cô dang đôi tay, hít sâu một hơi gió thổi đến từ tận cùng thế giới, rồi nhẹ nhàng bước về phía lều trại.

Lương Tự vẫn ngồi cạnh cô như trước. Đường Chiêu ngồi trong lều của anh ta, tìm chủ đề nói chuyện: "Lúc tôi còn học đại học trong nước, có học ngành phụ là thiên văn, hiểu chút chút về sao trời, không biết anh Lương và cô Lương có hứng thú hay không?"

Lương Tự không nhìn Đường Chiêu, chỉ quay đầu nhìn Giang Lan Thời. Giang Lan Thời gật đầu, đêm nay cô vừa được ngắm cực quang tuyệt đẹp lại còn thấy được mưa sao băng, mọi u uất trong lòng đều tan biến.

Thế là cô đưa mắt nhìn khung cảnh trước mặt Đường Chiêu, chỉ vào dải sao trên trời rồi cười hỏi: "Đó là gì?"

Đường Chiêu vẫn giữ chất giọng giải thích đúng chuẩn của một hướng dẫn viên: "Đó là chòm sao trung tâm của mùa đông, chòm sao Thợ Săn Orion, gồm những ngôi sao là Betelgeuse và Rigel."

Thấy vậy, chẳng biết tại sao lòng Lương Tự lại thấy ghen tuông, anh khẽ nghiêng người về phía trước với một góc độ kín đáo, chặn tầm mắt của Giang Lan Thời, không để cô nhìn Đường Chiêu. Cô ngước lên, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, anh lại chỉ vào đốm ánh sáng mờ cách đó không xa, nói: "Ừ, đó là tinh vân Thợ Săn."

Giang Lan Thời nhìn theo tầm mắt anh, cô quay lại nở nụ cười với anh: "Đúng thế!"

Nhưng vì không nhìn rõ nên cô chụm tay thành kính viễn vọng, nhìn những đốm sáng kia. Lòng Lương Tự lại hân hoan một cách khó hiểu, anh bắt đầu nhẹ nhàng giới thiệu những chòm sao khác cho cô.

Từ Kim Ngưu, Song Tử, Xà Phu, Anh Tiên...

Trong buổi đêm nơi thời gian và làn gió êm đêm trôi đi, chẳng biết đã qua bao lâu, dường như Giang Lan Thời vẫn còn muốn nghe về những chòm sao ấy nhưng cô lại cảm giác cơ thể rã rời. Thế là cô dụi mắt, nhìn Lương Tự: "Lương Tự, em thấy hơi buồn ngủ."

Lương Tự thử ôm lấy vai Giang Lan Thời, hạ giọng trầm trầm: "Vậy chúng ta đi nghỉ ngơi nhé?"

Nhưng có lẽ Giang Lan Thời quá buồn ngủ, chẳng những không chống cự mà cô còn khẽ dụi vào lòng anh, hừ giọng mũi một tiếng. Lương Tự cẩn thận bế cô về lều, kéo khóa lều lại từ bên trong, lấy chăn du lịch bên cạnh đắp cho cô.

Đây là lần đầu tiên anh ở gần Giang Lan Thời đến thế, khi cô đã ngủ, anh âm thầm nhích đến gần cô. Mãi đến sau nửa đêm, cô lại chợt trở mình ôm lấy anh.

Lương Tự vẫn chưa tỉnh hẳn, lưng anh cứng đờ giây lát rồi vươn tay ôm cô vào lòng, nhưng rồi khi cằm anh kề sát nơi đỉnh đầu cô, lại nghe thấy tiếng thều thào nho nhỏ.

"Lạnh quá, Lương Tự, em lạnh quá..."

Ý thức của Lương Tự tỉnh táo ngay tức khắc, anh vươn tay sờ trán Giang Lan Thời, cái nóng trên vầng trán ấy suýt khiến anh giật mình rụt tay lại. Chuyện anh lo nhất đã xảy ra, Giang Lan Thời bị sốt ở công viên sông băng bốn bề vắng lặng.

Anh định đi tìm Đường Chiêu ngay nhưng không yên tâm khi để Giang Lan Thời ở lại một mình, bèn vội mở điện thoại ra gọi cho anh ta. Chắc là ngủ say quá nên khi tiếng chuông điện thoại sắp kết thúc, Đường Chiêu mới bắt máy.

Đối diện với Giang Lan Thời, trong ánh mắt của Lương Tự chất chứa đầy sốt ruột và lo lắng, nói thật ngắn gọn: "Vợ tôi bị sốt, thị trấn gần nơi này nhất có xa không?"

Có tiếng khóa kéo bị giật mạnh vang lên từ chiếc lều bên cạnh, Lương Tự nghe thấy tiếng nói của Đường Chiêu.

"Anh Lương, giờ tôi sẽ khởi động xe, anh tiến hành công tác giữ ấm cho vợ anh đi."

Lương Tự đáp lại, anh dùng chăn quấn lấy Giang Lan Thời, bế cô ra khỏi lều. Khi anh ra ngoài, Đường Chiêu đã ngồi trên ghế lái, anh bế Giang Lan Thời, nôn nóng nhìn Đường Chiêu khởi động xe.

"Mong anh Lưng thông cảm, ban đêm trên núi lạnh quá nên khởi động hơi khó, nhưng không sao, G65 rất tốt, chỉ cần thử thêm vài lần là được."

Lương Tự không quan tâm đến những vấn đề này, anh chỉ cảm nhận được thân nhiệt nóng bừng của Giang Lan Thời, bèn mắng: "Cái xe rách này!"

Ngay sau đó, xe được khởi động, anh cũng thở phào một hơi.

"Thị trấn gần nhất là Hepburn, dài khoảng 90km theo đường chim bay, nhưng do phải đi đường đèo nên tầm 130km."

"Đi bao lâu thì tới?" Lương Tự hỏi thẳng.

Đường Chiêu cầm vô lăng cho xe lên đường quốc lộ: "Nhanh nhất cũng phải là một tiếng rưỡi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!