Chương 11: Người yêu - Có lẽ nguyện vọng của anh là không ly hôn

Thuở ấy là năm Giang Lan Thời học lớp 11, cũng là dịp kỷ niệm trăm năm của trường trung học phụ thuộc.

Lương Tự là cựu học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc về trường diễn thuyết, còn Giang Lan Thời là học sinh ưu tú đang theo học phát biểu trước toàn trường. Sau khi buổi diễn kết thúc, nhóm truyền thông của nhà trường đã chụp ảnh cho bọn họ.

Năm đó, Lương Tự đã học đại học năm ba, tuy chưa chính thức tiếp quản sự nghiệp gia đình nhưng anh đã tự khởi nghiệp. Khi anh về tham gia kỷ niệm thành lập trường, đã mặc bộ vest, đi giày da tiêu chuẩn.

Giang Lan Thời mặc đồng mùa hè của trường, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa, vài sợi tóc mái rủ xuống trước trán cô.

Trong tấm ảnh chụp chung, chỉ có thể thấy rõ sự cách biệt về tầng lớp và tuổi tác chứ chẳng thể hiện được chút gì gọi là xứng đôi. Nhưng sau khi lễ kỷ niệm kết thúc, Giang Lan Thời vẫn tìm đến gặp thầy cô bộ phận truyền thông rồi xin lại tấm ảnh ấy, giữ gìn nó suốt nhiều năm. Đến tận bây giờ, nó vẫn là ảnh nền khung Wechat của cô và Lương Tự.

Mãi đến khi Lương Tự nói "cảm ơn hai người, bọn tôi rất thích tấm ảnh" thì Giang Lan Thời mới sực tỉnh, mỉm cười nhìn cô gái nọ.

Cô gái vẫy tay chào bọn họ: "Chúc hai người đi chơi vui vẻ!"

Cặp tình nhân kia đi rồi, Lương Tự cầm tấm ảnh hỏi Giang Lan Thời: "Em có muốn giữ nó không?"

Giang Lan Thời nhận tấm ảnh từ tay anh: "Có."

Lương Tự cởi găng ra, lấy điện thoại của mình rồi chụp tấm ảnh lấy liền kia: "Được rồi."

Giang Lan Thời không hiểu tại sao anh lại muốn giữ tấm ảnh này, cô do dự mãi, cuối cùng cũng hỏi anh trên đường về nhà. Lương Tự lại chỉ thốt ra một câu mập mờ: "Em đoán xem."

Lòng cô bồn chồn nhưng chẳng hỏi gì thêm. Thấy cô im lặng, Lương Tự cảm thấy may vì anh không nói cho cô biết, anh đã cài tấm ảnh đó thành hình nền điện thoại.

Sau đó, bà Fonn có đề cử với bọn họ, nếu thấy hứng thú thì hai người có thể đến vùng cao nguyên nội địa phía Tây của Iceland.

"Nếu muốn trải nghiệm giới hạn của phong cảnh Iceland thì sông băng Vatnajokull sẽ là lựa chọn tuyệt vời. Vả lại cũng vừa có một trận tuyết lớn, các khe nứt băng đã bị tuyết dày bao phủ, sẽ an toàn hơn nhiều khi đi trong mùa hè nhưng chắc chắn phải có hướng dẫn viên chuyên nghiệp đi cùng."

Lương Tự cảm ơn bà Fonn, anh quay đầu nhìn Giang Lan Thời: "Em có muốn đi không?"

Nếu không phải không phải sáng nay chuông báo hẹn trước một tháng nhắc nhở cô rằng thời gian chờ một tháng đã kết thúc, từ hôm nay có thể đi làm thủ tục ly hôn, thì Giang Lan Thời đã không nhận ra họ đã ở Iceland gần một tháng rồi. Lương Tự có thể nhắc chuyện trở về Ninh Thành bất kỳ lúc nào, hơn nữa, cô cũng không biết tình trạng sức khỏe của mình trong tương lai ra sao, còn sức đi chơi xa hay không – chúng đều những nhân tố chưa xác định.

Bây giờ là thời điểm tốt nhất.

Nhưng liên tục nghĩ đến hai chuyện này, Giang Lan Thời không thể cười được, chỉ đành nói: "Tất nhiên là em muốn."

Lương Tự lại hỏi ý cô: "Nhưng anh không có chút kinh nghiệm đi sông băng nào, để đảm bảo an toàn cho chúng ta, Đường Chiêu sẽ đi cùng chúng ta nhé?"

Giang Lan Thời khẽ gật đầu: "Cứ sắp xếp theo ý anh là được."

Sau đó, cô thấy Lương Tự quay lưng lại, nghe tiếng anh gọi điện thoại cho Đường Chiêu: "Ừ, ngày mai. Khi đến làm phiền anh mang theo giày đinh, búa băng với mấy dụng cụ chuyên dụng."

Ngày hôm sau, khi vừa lái xe tới là Đường Chiêu đã chào bọn họ. Sau khi hai người an vị trên xe, anh ta mới cười hỏi: "Coi bộ quan hệ giữa anh và cô Lương trong một tháng ở Iceland này khá ổn đấy."

Giang Lan Thời sửng sốt, vô thức nghĩ đến những chuyện xảy ra giữa họ trong khoảng thời gian này. Hình như trong mắt người ngoài đúng là thế.

Có thể nói, Lương Tự rất chiều chuộng cô, chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào. Cũng trong tháng này cô mới biết được, hóa ra một người bận rộn như Lương Tự lại nấu ăn rất "nghề". Mỗi món anh đều biết nấu một ít, với số nguyên liệu hạn chế ở siêu thị nhỏ của thị trấn Reykjanes, anh vẫn có thể phát huy cực tốt, nấu những món cực ngon. Nhưng cô không ngốc nghếch đến nỗi tự làm mình bẽ mặt – đi hỏi anh học nấu vì ai, luyện nấu vì ai.

Thấy cô im lặng, Lương Tự bèn đáp lời Đường Chiêu: "Vợ tôi hơi e dè trước người lạ, anh thông cảm nhé."

Đường Chiêu cười nói: "Tôi hiểu, nhưng phải công nhận là tình cảm giữa anh và cô nhà rất tốt. Hôm ấy, khi thấy ảnh nền bước chân Wechat của anh là ảnh hai vợ chồng chụp chung ở núi tuyết, tôi đây chỉ thấy bội thực cẩu lương."

Giang Lan Thời âm thầm siết chặt tay áo, cô nhìn Lương Tự với ánh mắt khó hiểu. Vậy hôm đó Lương Tự chụp tấm ảnh polaroid lấy ngay kia là để cài hình nền bước chân Wechat sao?

Cô lấy điện thoại ra khỏi áo len, khi mở Wechat, cô mới phát hiện cô chưa cài chế độ bước chân Wechat. Đang định tắt máy, cô bỗng thấy một chấm đỏ xuất hiện trên chỗ cao nhất của khung chat.

Lương Tự gửi tin cho cô: "Nếu em bận tâm thì anh có thể đổi."

Giang Lan Thời nhìn hình nền khung chat của hai người, cô đắn đo, viết rồi lại xóa, cuối cùng chỉ đáp: "Không sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!