Vào mùa này, màn đêm ở Iceland thường đến sớm hơn bình thường, vậy nên buổi tiệc nướng này không hề diễn ra đến khuya, gần như chỉ mới chập choạng tối là cả nhóm đã dọn dẹp, chuẩn bị rời khỏi đây.
Khi Lương Tự rửa mặt xong rồi về phòng ngủ, Giang Lan Thời đã nằm ở nửa bên giường của cô. Thời tiết Iceland hay thay đổi thất thường, tuyết rơi bên ngoài lúc nào không hay.
Lương Tự tiện tay tắt đèn phòng, anh chống nằm nghiêng chống đầu, lẳng lặng nhìn Giang Lan Thời.
Vốn ở bên kia tủ đầu giường của Giang Lan Thời có một chiếc đèn ngủ ánh sáng dịu, nhưng từ ngày thứ hai sau khi hai người bọn họ đến đây, Lương Tự đã dời nó xuống góc phòng.
Anh nhớ rõ, kỳ nghỉ đông năm cuối cấp ba, khi nhìn thấy Giang Lan Thời ở dãy nhà dạy học của khối cấp ba trường phụ thuộc, cô từng nói rằng đèn huỳnh quang trên đầu khiến mắt cô bị chói. Thế là khi anh tự thiết kế căn nhà tân hôn ở Vịnh Thủy Nguyệt, anh đã yêu cầu công nhân đi dây ngầm dưới sàn, toàn bộ biệt thự đều dùng hệ thống đèn nền dưới sàn.
Tiếc rằng, ba năm nay Giang Lan Thời chẳng về ở được mấy lần.
Cũng đúng thôi, cô còn trẻ như thế, khi cô kết hôn với anh, cô chỉ mới hai mươi hai – đáng lẽ cô xứng đáng có được một tình yêu nồng cháy mặn nồng chứ không phải là một lễ cưới bị ép, rồi sống một cuộc đời lặng lẽ với một người tẻ nhạt như anh.
Nhưng anh vẫn hơi ích kỷ, khi Giang Kiến Bân đề nghị liên hôn với nhà họ Lương, thật ra, cha mẹ anh không đồng ý. Bọn họ cảm thấy anh nên cưới cô Liễu ở thủ đô, anh lại không muốn, anh không thích cô gái đó.
Vậy nên khi Giang Lan Thời hỏi có phải anh muốn kết hôn với cô Liễu hay không, anh giật mình cực kỳ, tại sao cô lại suy nghĩ như vậy?
Lương Tự muốn giải thích với cô nhưng Giang Lan Thời chỉ muốn ly hôn. Xui thay, anh có việc gấp phải đến Bách Lâm nên chuyện này đã bị cho qua như thế.
Tóm lại, dù khi đó cha mẹ không ưng, Lương Tự vẫn chủ động yêu cầu cưới Giang Lan Thời, còn hứa dù mình không kết hôn với con gái nhà họ Liễu thì cũng sẽ giữ cho tập đoàn nhà họ Lương tiếp tục huy hoàng.
Anh biết, với Giang Lan Thời, việc nghiên cứu khoa học rất quan trọng nên suốt ba năm nay, anh luôn âm thầm quyên góp cho phòng thí nghiệm thuộc thầy hướng dẫn của Giang Lan Thời, chẳng để lại tên tuổi.
Từ đầu, anh chính là kẻ cố chấp giành lấy cuộc hôn nhân này, còn Giang Lan Thời thì đã nhịn nhục suốt ba năm. Bây giờ cô muốn ly hôn... hình như cũng không có gì lạ.
Nếu không thể cho cô thứ gì khác, hình như mình cũng chỉ có thể bù đắp bằng tiền. Nhưng bây giờ, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô, Lương Tự lại cảm thấy hình như thế này đã đủ.
Anh nhớ đến câu nói trong [Cánh Cửa Hẹp]: "Khoảnh khắc đẹp nhất của tình yêu không nằm ở câu nói "anh yêu em"." Có lẽ sự thật là thế nhỉ?
Hình như trận tuyết rơi này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi Giang Lan Thời gần như không nhớ được nó bắt đầu từ khi nào, kết thúc vào lúc nào.
Cô là người gốc Ninh Thành, chỉ quanh quẩn ở khu vực gần Ninh Thành suốt mười tám mươi đầu đời, những chuyến du lịch thời đại học cũng chỉ quanh quẩn miền Nam tổ quốc. Đến giai đoạn làm nghiên cứu sinh lại càng không có thời gian đi du lịch, nói thật là cô chưa từng thấy tuyết bao giờ, nhất là những trận tuyết lớn ở Iceland.
Cô cảm thấy rất mới lạ, mà tuyết rơi lớn thế thì cũng chẳng ra ngoài được, mỗi ngày cô chỉ ngồi trên ban công căn nhà nghỉ, nhìn từng bông tuyết rơi dày đặc ngoài sân, rồi phủ thành từng đụn tuyết nhỏ. Lương Tự thì luôn kiên nhẫn ngồi cạnh cô.
Trong một ngày đẹp trời, Giang Lan Thời lướt thấy cảnh trượt tuyết của đàn em đăng lên vòng bạn bè, cô bỗng thấy thú vị. Cô nâng tách cà phê trong tay, nhìn về phía Lương Tự đang ngồi bên cạnh: "Lương Tự, chúng ta đi trượt tuyết không?"
Lương Tự khẽ ừm một tiếng, như đang suy nghĩ: "Trượt tuyết hả?"
Giang Lan Thời tưởng là anh không muốn nên bèn nói: "Nếu anh không muốn, chúng ta đi đâu khác cũng được."
"Không phải anh không muốn, tuy trình độ của anh không chuyên nghiệp nhưng cũng tính là đã từng học. Vừa rồi anh nghĩ xem nên dẫn em đến sân trượt nào." Lương Tự không còn nhíu mày, anh thả lỏng và thốt ra lời đáp dịu dàng.
Giang Lan Thời vừa bất ngờ vừa mừng rỡ: "Vậy anh nghĩ ra chưa?"
Lương Tự mở app bản đồ trên điện thoại ra, sau khi phóng to rồi thu nhỏ, anh ngước lên: "Cách Reykjanes khoảng ba mươi cây số có một sân trượt tên là Blue Mountain, cũng không xa lắm mà còn đang mở cửa, cơ sở vật chất cũng ổn. Em muốn đi thì chúng ta đi luôn."
Giang Lan Thời đặt tách cà phê xuống, hưng phấn đứng phắt dậy: "Ngay bây giờ được không anh?"
"Được chứ." Lương Tự cũng đứng dậy.
Anh quay người đi về phía phòng ngủ, sau một chốc, anh lấy hai chiếc áo len dày ra đặt ở sofa phòng khách. Giang Lan Thời chưa từng thấy hai chiếc áo len đó, thế là khi mặc, cô hỏi anh: "Hình như đây không phải áo anh mang từ Ninh Thành tới đây nhỉ?"
Lương Tự vừa mặc chiếc áo len của anh vừa đáp: "Đây là đồ của một thương hiệu địa phương, rất hợp với khí hậu sau tuyết ở Iceland. Áo chúng ta mang từ Ninh Thành đến mặc ra ngoài sẽ lạnh đấy."
"Anh ra ngoài mua khi nào vậy?"
Lương Tự kéo khóa lên: "Tuyết rơi ngày thứ hai, anh lái xe vào thành phố mua lúc em đang ngủ trưa. Nếu em muốn đi đâu đó thì chắc sẽ cần."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!