Khi mùi nước sát trùng gay mũi trong bệnh viện xộc vào mũi, sẽ khiến người khác có cảm giác ngạt thở trong giây lát.
Giang Lan Thời hồi hộp siết chặt chiếc điện thoại di động nơi tay, nỗi lo âu khó lòng kiểm soát ép cô tắt mở màn hình điện thoại liên tục, nhưng thật ra chỉ mới qua hai phút ngắn ngủi mà thôi.
Vẫn còn năm phút nữa mới có kết quả nội soi dạ dày cuối cùng.
Khi cô lại bật rồi tắt màn hình lần nữa, nhắm mắt thở dài, thì điện thoại bỗng rung lên.
Theo phản xạ, Giang Lan Thời cứ tưởng đã có kết quả sớm hơn dự kiến, ai ngờ lại đọc được tin nhắn của giáo viên hướng dẫn.
"Lan Thời, trong lĩnh vực này, em như một thiên tài giữa vô số học sinh mà tôi hướng dẫn. Nếu em vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu chủ đề này, năm nay tôi có một suất tiến sĩ, có thể giữ lại trước cho em. Còn nếu em muốn đi du học chuyên sâu ở nước ngoài thì tôi cũng có người quen, có thể viết thư giới thiệu cho em."
Giáo viên hướng dẫn này là một ngôi sao sáng trong ngành giáo dục, vốn dĩ nhận được sự đánh giá cao như vậy là chuyện đáng mừng, nhưng trong giờ phút này, đôi mắt Giang Lan Thời lại đỏ hoe.
Cô vô thức kéo màn hình xuống, có một email hiện ra.
Khi cô ấn vào email kia, cảm giác bất lực dữ dội bất ngờ bao trùm cả người cô, vì đó là email thông báo đã trúng tuyển chương trình tiến sĩ của học viện MIT.
Giang Lan Thời chẳng biết phải miêu tả cảm giác bây giờ bằng từ ngữ nào nữa.
Năm 25 tuổi, trình độ học thuật của cô đã đạt đến mức độ đỉnh cao so với những người bạn cùng lứa, được khá nhiều tiền bối trong ngành giáo dục gọi là "làn sóng sau". Thế mà vào đúng ngày nhận được thư trúng tuyển từ ngôi trường mơ ước và lời mời nhiệt thành từ giáo viên, cô lại ngồi một mình ở bệnh viện, chờ đợi sự phán quyết của số phận.
Chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út càng khiến tất cả mọi thứ trở nên trớ trêu.
Cô không phản hồi email, cũng không hồi âm cho giáo viên. Vì đến tận bây giờ, cô còn chưa chắc bản thân có cơ hội bước vào phòng thí nghiệm lần nữa hay không.
Tầm nhìn của cô dần nhòe đi vì nước mắt. Rồi sau đó, một tiếng "ting" vang lên từ điện thoại, lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ mênh mông.
Tài khoản công của bệnh viện báo cho cô, đã có kết quả.
Khi cô lấy tờ giấy kiểm tra của chính mình ra khỏi chiếc máy, tự phục vụ, xếp cùng với vài tờ báo cáo khác, tờ giấy kia như nặng nghìn cân.
Cô không phải sinh viên y, cũng chưa từng tiếp xúc với những tri thức liên quan đến nội khoa y, nhưng vẫn có thể hiểu được một phần chữ viết trên tờ kết quả.
Tiếng người bệnh và thân nhân trò chuyện, tiếng nghẹn ngào, tiếng an ủi vang lên bên tai cô, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng khóc la của con nít.
Những tiếng động ấy gõ thẳng vào màng nhĩ của cô, khiến cô cảm thấy khó thở, bất giác siết chặt mép tờ giấy.
Trước khi đến bệnh viện kiểm tra, Giang Lan Thời đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nói với mình hết lần này đến lần khác là sẽ chấp nhận tất cả khả năng. Nhưng đến khi thật sự tới lúc đối mặt, cô lại hơi sợ.
Sau khi đi theo bảng hướng dẫn của bệnh viện, quay về chỗ phòng khám có bảng ghi "nội khoa – trưởng khoa", cô hít sâu một hơi rồi mới khẽ gõ cửa.
"Vào đi."
Vị bác sĩ có tiếng trong ngành khẽ liếc nhìn Giang Lan Thời, vừa ra hiệu cho cô ngồi xuống chỗ đối diện vừa cầm kết quả khám bệnh từ tay cô.
Bác sĩ lật từng tờ báo cáo, mày càng lúc càng nhíu chặt.
Tuy ông ta không nói gì nhưng Giang Lan Thời luôn có cảm giác kết quả đã bị tuyên bố rồi.
Lòng cô đang đánh cược thì chợt nghe được tiếng nói nghiêm nghị của bác sĩ.
"Cô gái này, tình trạng của cô không khả quan đâu, sao lại kéo dài đến độ ung thư dạ dày thời kỳ cuối thế này chứ?" Bác sĩ nói xong, bèn ngẩng đầu đẩy kính.
Ung thư dạ dày thời kỳ cuối.
Giang Lan Thời như nín thở, cô cụp mắt, đáp qua loa: "Trước đấy tôi chỉ thấy hơi khó chịu nhưng không để tâm..."
Bác sĩ lắc đầu: "Thanh niên các cô ỷ mình còn trẻ, mặc sức hành hạ cơ thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!