Hạ An Viễn dậy sớm, dặn dò dì giúp việc đi dắt chó, tự mình cho Miêu Hoa (tên con mèo) ăn thêm một thanh snack cho mèo, rồi lên lầu. Kỷ Trì vẫn còn đang ngủ.
Kỷ Trì không có thói quen ngủ nướng, nhưng những ngày nghỉ ở nhà với Hạ An Viễn, hắn luôn ngủ thêm một chút. Hạ An Viễn ngồi xuống mép giường, rèm cửa dày cản sáng tốt, lúc này căn phòng tối om, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ đường nét của Kỷ Trì. Thật khó tin, sau ngần ấy năm, anh vẫn cảm thấy rung động mỗi khi nhìn thấy hắn.
Không biết đã ngồi bao lâu, anh đưa tay muốn chạm vào sống mũi Kỷ Trì, nhưng chưa kịp lại gần đã bị hắn nắm lấy. Bàn tay ấy dùng chút lực, kéo anh vào lòng.
"Làm gì thế?" Kỷ Trì vòng tay ôm chặt Hạ An Viễn, không cho anh nhúc nhích. "Âm mưu sát hại chồng à?"
Hạ An Viễn vùi mặt vào ngực Kỷ Trì cười: "Tỉnh rồi còn giả vờ ngủ."
Kỷ Trì cũng cười, giọng ngái ngủ: "Xem em muốn làm gì."
"Không làm gì cả," Hạ An Viễn ngẩng đầu nhìn hắn. "Muốn ngắm anh thêm chút nữa."
"Ừm," Kỷ Trì nhắm mắt lại. "Còn sớm mà, nằm thêm chút nữa đi, ăn xong anh đưa em ra sân bay."
Hạ An Viễn đá tung dép lê, chui tọt vào trong chăn. Tay Kỷ Trì lần xuống dưới, nhanh chóng cởi bỏ quần dài ở nhà của anh, ý không cần nói cũng hiểu.
"Để tài xế đưa em là được rồi, anh ngủ thêm chút nữa đi." Hai chữ cuối cùng run run, Hạ An Viễn ngậm lấy môi Kỷ Trì, cười lúng búng. "Giám đốc Kỷ, sáng sớm s* s**ng thế này không tốt đâu nhé?"
Kỷ Trì nắm tay Hạ An Viễn đặt lên người mình, giọng khàn khàn vì mới ngủ dậy: "Vậy anh không động, em tự làm đi."
Liếc nhìn đồng hồ, máy bay cất cánh lúc một giờ chiều, vẫn còn có thể dây dưa thêm một lúc nữa. Hạ An Viễn về khoản này luôn rất thoải mái, cười nói: "Được rồi!"
…
Kỷ Trì thích nhìn anh như vậy, bật đèn ngủ đầu giường, thong thả dựa vào đầu giường.
Trong ánh sáng mờ ảo, những giọt mồ hôi lăn dài trên đường viền hàm dưới của Hạ An Viễn. Nhờ chăm chỉ tập luyện, và cũng nhờ cơ địa trời phú, cơ bắp trên toàn thân Hạ An Viễn đều rắn chắc, rõ nét mà không hề thô kệch. Lúc này, toàn thân anh toát ra hơi nóng, làn da ánh lên vẻ mềm mại.
Đến lúc kết thúc, Kỷ Trì gần như bóp tím eo Hạ An Viễn. Hai người ôm nhau, người dính dính mồ hôi. Kỷ Trì cứ giữ nguyên tư thế này thật lâu, m*t mát môi Hạ An Viễn, vẻ mặt lưu luyến không thôi.
"Chỉ có nửa tháng thôi mà," Hạ An Viễn nằm sấp trên người hắn, vẫn còn th* d*c, hơi thở phả vào hõm vai Kỷ Trì vừa nóng vừa ngứa, giọng nói rất nhỏ. "Sinh nhật anh em nhất định sẽ về."
Kỷ Trì im lặng, bàn tay v**t v* xương bả vai săn chắc của Hạ An Viễn.
Hạ An Viễn cũng đưa ngón tay ra, chậm rãi lướt qua sống mũi và môi Kỷ Trì, một lúc sau, khẽ thở dài: "Anh Trì, anh dùng chất bảo quản à?"
Kỷ Trì biết rõ chiêu trò của anh, quả nhiên, giây tiếp theo, Hạ An Viễn chống người dậy, chăm chú nhìn một lúc, rồi lại thở dài: "Làm sao bây giờ anh Trì, anh đẹp trai quá!"
Kỷ Trì nhướng mày, ra hiệu cho anh tiếp tục.
"Nhiều năm như vậy rồi, chúng ta chưa từng xa nhau lâu như thế này, tính ra là nửa tháng liền mỗi sáng thức dậy không được nhìn thấy khuôn mặt này, chỉ cần nghĩ thôi, em đã thấy cả người rã rời rồi."
Hạ An Viễn nói thật lòng, kết hôn mười năm, hai người chưa từng xa nhau bao lâu. Kỷ Trì đi công tác nếu có thể mang anh theo đều mang theo, không mang theo được thì xử lý xong công việc sẽ lập tức bay về. Hạ An Viễn ngay cả những năm đi học ngày nào cũng có lớp cũng đều ở nhà, chưa nói đến kỳ nghỉ, hai người bị Hứa Phồn Tinh không biết bao nhiêu lần chế nhạo là "cặp đôi dính liền".
Nghe vậy, Kỷ Trì khẽ hừ một tiếng, Hạ An Viễn lập tức cười nịnh nọt. Khuôn mặt mà trong mắt Kỷ Trì là vô song trên thế gian này, thêm vào đó là sự điềm tĩnh, ung dung mà năm tháng mang lại, cho dù là nụ cười nịnh nọt như vậy, cũng khiến người ta cảm thấy tâm hồn rung động.
"Vậy thì đừng đi nữa, mấy con hổ con voi đó không cần em cho ăn đâu." Giọng Kỷ Trì u ám.
"Là l*m t*nh nguyện viên, không phải làm bảo mẫu cho ăn," Hạ An Viễn bất lực nói. "Lần này là đến khu bảo tồn mà năm kia chúng ta đã đến đó, anh còn nhớ con báo hoa mai bị thương đó không? Nghe nói nó đã sinh hai lứa con rồi, đến lúc đó em sẽ chụp ảnh cho anh xem nhé?"
Kỷ Trì biết rõ anh không hề muốn xem ảnh báo hoa mai nào cả, hắn lười để ý đến anh, mặc kệ anh nói gì, coi như không nghe thấy, từ trên xuống dưới thành thạo s* s**ng khắp người anh, như đang tuần tra lãnh địa, cuối cùng nắm lấy mông Hạ An Viễn bóp mạnh một cái, rồi vỗ thật mạnh, một tiếng "Chát" vang lên, khiến anh im bặt.
"Hạ An Viễn," Kỷ Trì nói, "Thật muốn làm chết em."
"Vậy cũng phải đợi em về đã chứ." Hạ An Viễn nhanh nhẹn lật người xuống giường đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy cùng tiếng cười của anh vang lên. "Dậy ăn cơm thôi, bảo bối."
Dù không muốn, Kỷ Trì vẫn đưa Hạ An Viễn ra sân bay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!