Chương 8: Anh có khăn giấy không?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Còn những mảnh vụn kí ức không trọn vẹn thì hãy để lại quá khứ…]

—–o0o—–

Về nhà, Trần Lạc Du gọi cho quản lý Vương. Quản lý Vương bảo anh đợi một lát, sau khi kiểm tra hợp đồng liền nói cho anh biết người thuê nhà tên Lâm Thông.

Trần Lạc Du nghi ngờ hỏi: "Lâm Thông? Sống một mình?"

"Anh ta nói anh ta thuê nhà cùng với em trai. Hôm qua, em trai anh ta đã chuyển đến trước. Anh phát hiện vấn đề gì sao?"

Hiện tại anh vẫn chưa tìm ra lý do thực sự khiến Trần Phi Lân thay đổi tên họ, Trần Lạc Du không muốn quá nhiều người biết về điều đó nên anh nói mọi chuyện vẫn ổn.

Cúp điện thoại xong, anh nằm xuống sô pha, thân thể thả lỏng, nhưng đầu óc vẫn quay cuồng.

Trước ngày hôm nay, anh có thể kiềm chế bản thân không quan tâm lý do tại sao Trần Phi Lân thay đổi tên họ. Rốt cuộc, sau cuộc nói chuyện đêm đó, anh đã hiểu ngay cả khi anh không thể nhớ được lý do chia tay, điều đó cũng không có nghĩa là hiện tại họ có liên quan đến nhau.

Trần Phi Lân đã bắt đầu một cuộc sống mới, hắn sống một mình nhiều năm như vậy cũng khá tốt.

Còn những mảnh vụn kí ức không trọn vẹn thì hãy để lại quá khứ, không nên lôi ra làm ảnh hưởng lẫn nhau.

Anh đã nghĩ về điều đó rất rõ ràng, nhưng người đàn ông lại xuất hiện và thuê nhà của anh.

Dùng sức chà xát mặt, cơn đau nhói ở tay bên phải khiến anh nhớ lại hành vi không đúng mực đêm đó. Khẽ v**t v* vết sẹo, anh do dự một lúc vẫn cảm thấy mình không thể bỏ qua như thế này, không cần biết Tào Gia có phải là bạn gái của Trần Phi Lân hay không, trước tiên anh phải tìm ra thân phận thực sự của người thuê.

Sau khi tắm rửa xong, Trần Lạc Du cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều. Anh bật máy tính và bắt đầu tìm kiếm tin tức về vụ án 5 năm trước.

Chung Hàng nói với anh vụ án sẽ không nghiêm trọng đến như vậy, vì gia đình của Trần Phi Lân không đủ khả năng bồi thường cho gia đình nạn nhân mới bị phán bản án 7 năm.

Anh tìm kiếm các từ khóa liên quan, tìm đi tìm lại trong hơn một giờ, nhưng không có ghi chép nào tương tự trên các công cụ tìm kiếm. Anh tự hỏi liệu có phải thời gian quá lâu không, anh nhớ tới Triệu Tuấn Phàm, y có một người bạn làm việc trong hệ thống tư pháp.

Chỉ cần nhờ Triệu Tuấn Phàm kiểm tra giúp, thân phận của Trần Phi Lân sẽ không giấu được. Trần Lạc Du không muốn mạo hiểm, nên anh tìm kiếm thông tin bắt đầu từ mẹ của mình.

Lưu Lệ Á là luật sư, thời điểm xảy ra vụ án này tương đối gần với thời điểm anh bị mất trí nhớ, chắc hẳn Lưu Lệ Á phải biết điều gì đó.

Anh đang suy xét không biết nên nhắc tới chuyện này như thế nào tự nhiên nhất, màn hình điện thoại di động trên bàn đột nhiên sáng lên, là Lưu Lệ Á gọi tới.

Còn chưa kịp suy nghĩ, anh đã nhấn nút trả lời, liền nghe thấy Lưu Lệ Á nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Du, con đang làm việc à?"

"Không, vừa mới kết thúc ca trực đêm."

"Vậy con ăn chưa?"

"Ăn rồi".

"Ăn gì?"

Bữa sáng của Trần Lạc Du đã bị rơi xuống ở lối vào hành lang, anh không muốn nghe Lưu Lệ Á cằn nhằn, nên nói vài câu rồi hỏi có chuyện gì.

"Không có gì." Lưu Lệ Á cười:  "Sinh nhật chú Đặng con là vào tháng sau. Mẹ muốn con nghỉ vài ngày để đến Bắc Kinh. Chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."

Bên kia vừa dứt lời, Trần Lạc Du trở nên trầm mặc.

Dường như đoán được con trai sẽ trả lời mình như thế nào, giọng điệu của Lưu Lệ Á trở nên uyển chuyển hơn: "Tiểu Du, mẹ biết không thể vội được, nhưng năm nay chú Đặng của con mừng sinh nhật 50 tuổi. Bình thường thì không nói, nhưng sinh nhật 50 tuổi không giống thế. Con cho mẹ một chút mặt mũi, được không? "

Lưu Lệ Á né tránh lý do thực sự khiến Trần Lạc Du không muốn đi, đưa vấn đề ra thành một chủ đề bận rộn. Trần Lạc Du không muốn nói với với bà về chuyện này, vì vậy anh chỉ hỏi, "Mẹ, mẹ có nhớ con có một bạn học nữ tên là Trần Phi Lân khi con còn học ở Đồng Tế không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!