Edit: Ji
[Thực ra, hôm nay tôi tới là muốn xin lỗi cậu]
—–o0o—–
Sau khi về nhà ngủ một giấc, tinh thần Trần Lạc Du mới khôi phục một chút.
Tào Gia được chuyển đến khoa điều trị nội trú, khoa sản chịu trách nhiệm theo dõi điều trị, Trần Lạc Du cũng không hỏi thêm nữa, mấy ngày sau cũng không nhận được tin nhắn của Trần Phi Lân. Người đó thậm chí còn không trở về nhà, như thể bốc hơi khỏi trái đất.
Việc Trần Phi Lân đã từng đến khoa điều trị nội trú hay chưa, anh cũng không buồn tìm hiểu. Anh mỗi ngày đi làm rồi về nhà như bình thường, không ngừng uống thuốc, có lẽ không nghĩ ngợi gì nên tâm trạng không còn bất ổn như trước, ngay cả chứng mất ngủ và mộng mị kéo dài trong khoảng thời gian này cũng có dấu hiệu cải thiện.
Sau khi khiển trách anh vài câu ngày hôm đó, thái độ của Triệu Uẩn Nho đã vui vẻ hoà nhã với anh như trước đây, nhưng Tiểu Phương lại mắc một lỗi nhỏ khác, bị Triệu Tuấn Phàm bắt gặp, còn giúp cậu ta chùi mông.
Triệu Tuấn Phàm nói một người bất cẩn như vậy đến phòng cấp cứu chính là mang mạng người ra đùa giỡn. Trần Lạc Du không phụ trách sinh viên thực tập, nhưng thời gian Tiểu Phương mới đến khoa cấp cứu anh có tiếp xúc qua, Triệu Tuấn Phàm hy vọng anh có thể nói chuyện với Tiểu Phương, nếu trạng thái không ổn thì tốt nhất là nên xin nghỉ phép hoặc kết thúc kì thực tập sớm, nếu để Triệu Uẩn Nho bên kia biết được, nhất định sẽ gửi trả về trường học.
Triệu Tuấn Phàm là một người "miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ" (1) điển hình, Trần Lạc Du hứa sẽ nói chuyện với Tiểu Phương. Nhưng anh còn chưa gặp Tiểu Phương, tin nhắn WeChat của Chu Nham đã đến trước, báo cậu ta đã về đến nhà.
(1) Giống câu khẩu sà tâm phật của mình.
Anh và Chu Nham hẹn gặp nhau vào tối hôm đó, về phần địa chỉ, Chu Nham gửi cho anh qua WeChat.
Nhìn tên quán bar này, anh cảm thấy rất quen, nhưng lại không nhớ ra. Chỉ đến khi lái ô tô đến lối vào của quán bar, anh mới nhớ ra quán bar ONLY này là nơi Trần Phi Lân đã từng làm thêm.
Mặt tiền của quán bar gần giống như trong ký ức, nhưng hộp đèn ở lối vào đã được nâng cấp và bảng hiệu đã thay đổi từ đèn neon uốn cong màu xanh lam thành phông chữ nghệ thuật.
Anh mở cửa đi vào, cách sắp xếp bàn ghế vẫn như trước, chỉ có hai người pha chế đứng phía sau quầy bar là lạ mặt.
Anh bước đến quầy bar tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Một người pha chế trẻ tuổi hỏi anh muốn uống gì, anh hỏi: "Ở đây có "Ánh hoàng hôn" không?"
Người pha chế nói không, giới thiệu cho anh một số loại Cocktail chính trong cửa hàng. Anh không có hứng thú, gọi một chai Lorna. Trong khi chờ Chu Nham đến, ánh mắt anh nhìn bàn bi
-a trong góc nhiều lần.
Anh đến sớm, hiện tại khách trong quán bar không nhiều, hai bàn bi
-a chỉ có một người đang chơi. Anh bước tới, yêu cầu người phục vụ mở một bàn và chọn một cơ (2).
(2) Gậy đánh Bi-a.
Mấy năm qua, về cơ bản anh không chơi bi
-a lần nào, cảm xúc không hề quen thuộc. Những người ở bàn bên cạnh xem anh chơi một lúc, liền đến hỏi anh có muốn làm một ván không? Anh còn chưa kịp trả lời, đã có người khoác vai anh, khi anh quay đầu lại nhìn, là khuôn mặt ngả ngớn của Chu Nham.
Chu Nham thay anh từ chối đối phương, chờ anh xoay người lại mới buông anh ra, nhìn anh từ đầu đến chân.
Trần Lạc Du đặt gậy trước mặt cậu ta, lặng lẽ nhìn Chu Nham.
Trước khi đến đây, ấn tượng của anh về Chu Nham rất xa lạ, nhưng cái chạm vai vừa rồi và giọng điệu từ chối người khác vì anh của Chu Nham, khiến anh có cảm giác thân thiết không thể giải thích được. Sau đó, Chu Nham mỉm cười với anh, giang rộng vòng tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Đã sáu năm rồi" Chu Nham thở dài bên tai anh: "Cậu thật tàn nhẫn".
Chỉ ôm một chút, sau đó lại thẳng người lại, Chu Nham ấn vào cạnh bàn bi-a: "Tôi cũng nhiều năm không chơi, chơi một ván không?"
Trần Lạc Du gật đầu, gọi người phục vụ đặt bóng và để Chu Nham bắt đầu trước. Sau khi hạ gục tất cả bi của mình, Chu Nham mới chỉ vào lỗ một lần, khi Trần Lạc Du hạ gục bi số 8 màu đen (3), Chu Nham bất lực đầu hàng: "Tôi vẫn không đánh lại cậu."
(3) Trên bàn bida sẽ có có 9 hoặc 15 bi đánh số từ 1-9 hoặc 1-15 và 1 bi cái (màu trắng). Cơ thủ đánh hết nhóm bi của mình và bi số 8 màu đen trước sẽ giành chiến thắng.
Trần Lạc Du đặt gậy xuống, hỏi: "Tìm một chỗ ngồi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!