*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: ji
[Tất cả những gì anh thích, người đó chỉ cần nghe qua một lần là có thể nhớ được.]
—–o0o—–
Người mà Trần Lạc Du liên lạc là Chung Hàng, người bạn thân nhất của anh khi anh còn học tại Đại học Y khoa Đồng Tế.
Vốn dĩ anh còn hơn hai năm nữa mới tốt nghiệp, nhưng vì bệnh tật nên anh phải tạm dừng việc học để điều trị. Lúc đó tâm trạng của anh rất không ổn định, Chung Hàng đến thăm anh, sau đó anh còn tránh mặt Chung Hàng, lần liên lạc cuối cùng giữa hai người là vào ngày anh rời đi, Chung Hàng đến tiễn anh.
Chung Hàng vừa kết thúc tiết học thì nhận được cuộc gọi của anh. Có lẽ vì quá lâu không liên lạc, giọng điệu của Chung Hàng có chút gì đó khác lạ.
Anh hỏi có thời gian gặp nhau không. Có chuyện quan trọng cần nói.
Chung Hàng không tìm lý do từ chối, thậm chí còn hỏi thời gian và địa điểm.
Kim đồng hồ chỉ đến bốn giờ, nên anh hẹn Chung Hàng đi ăn tối. Về địa điểm, anh chọn phố ăn vặt cạnh Đại học Y khoa Đồng Tế.
Nơi đó là khu vực sầm uất nhất gần trường Đại học Y, khách hàng chủ yếu là sinh viên. Sau khi trở về Trung Quốc, Trần Lạc Du chỉ đến đây một lần và mua một bát phở canh hồ (*) của Minh Ký, đây là bữa sáng mà anh hay ăn khi còn học tại Đại học Y.
Phở canh hồ: Gồm bún được nấu trong nước dùng đặc, có thể thêm các loại nguyên liệu khác như thịt, hải sản, và rau ăn cùng với quẩy.
Lúc đó, anh ngồi một mình ở chiếc bàn gỗ ngoài cửa hàng, uống bát bột canh nóng hổi với những chiếc bánh quẩy, hương vị quen thuộc xua đi cái lạnh giá của mùa đông rất nhiều. Anh nhìn bộ bàn ghế cũ kỹ trước mặt, lớp sơn trên bề mặt bị cọ xát không còn nhận ra được, anh không biết nó đã ở đó bao nhiêu năm, cũng không nhớ nổi mình đã ngồi ở đây bao nhiêu lần.
Khi đó, anh không nhớ ra Trần Phi Lân, vì vậy sau khi ăn xong anh dạo quanh trường cũ rồi rời đi. Không giống như bây giờ đứng trước cửa hàng này một lần nữa, nhìn vào dáng vẻ bận rộn của người bán hàng là có thể thấy được những mảnh vỡ của quá khứ.
Bóng lưng của Trần Phi Lân phản chiếu qua cửa sổ kính, người ấy mua bột canh cho anh và cẩn thận giúp anh chọn ra chiếc bánh quẩy không mềm cũng không cứng quá.
Sở dĩ phải chọn ra bánh không mềm cũng không cứng là bởi vì anh rất kén ăn, nhưng lại thích mùi vị cái này. Trần Phi Lân đối với cái tính kén ăn này của anh thường không nói nên lời, nhưng sau khi phàn nàn xong lại luôn thỏa mãn hết thảy vì anh. Tất cả những gì anh thích, người đó chỉ cần nghe qua một lần là có thể nhớ được.
Điện thoại di động trong túi anh rung lên, Chung Hàng gửi tin nhắn nói là đang tắc đường, hơn mười phút nữa y mới có thể đến được.
Anh nhắn lại [không vội] và tiếp tục đi về phía trước, đến nhà hàng lẩu đã hẹn trước, ngồi xuống chỗ ngồi bên cửa sổ trên tầng hai.
Người phục vụ đưa cho anh một tách trà, chỉ vào mã QR ở góc bàn, nhắc anh rằng anh có thể gọi món bằng cách quét mã.
Anh cầm điện thoại lên xem lướt qua, nhìn giao diện xa lạ hiện lên, nhớ lại hồi trước là thực đơn giấy, thực đơn giấy của cửa hàng này đã từng bị Chung Hàng phàn nàn không biết bao nhiêu lần là dính đầy dầu mỡ, ông chủ cũng không chịu thay. đổi.
Bây giờ nó đã thực sự thay đổi, nhưng tất cả lại không thể có được cảm giác như trước đây.
Anh vẫn nhớ Chung Hàng không thích ăn cay, anh không ăn được cay, còn Trần Phi Lân thì sao?
Người ấy có thể ăn cay, nhưng dường như người ấy đã không còn ăn cay khi ở bên cạnh anh?
Trần Lạc Du gọi lẩu uyên ương, cũng gọi một vài món chay mặn, phần còn lại để Chung Hàng gọi. Trong lúc đợi người phục vụ mang đồ ăn lên, anh một tay chống cằm nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài.
Con phố này có lịch sử hơn 30 năm, ngoài Đại học Y khoa Đồng Tế, xung quanh còn có một số trường đại học. Đến giờ ăn trưa, học sinh kéo nhau đến, quán nào cũng kê thêm vài bộ bàn ghế trước cửa, người đi xe đạp, xe điện chạy qua, đủ các loại âm thanh ồn ã.
Đó là ấn tượng sâu sắc nhất của Trần Lạc Du về con phố này, giờ thì khác rồi, nhân viên giao hàng trên phố đều mặc đồng phục màu vàng và xanh lam.
Họ đang chạy qua lại trên phố giao đồ ăn, đường phố không còn đông đúc và sạch đẹp như trước nữa mà đã trở nên xa lạ.
Tiểu Dương đã gửi hai ảnh chụp màn hình hóa đơn viện phí, gồm phí khám bệnh và điều trị chấn thương của Trần Phi Lân trong ngày hôm nay. Khi rời bệnh viện vào buổi trưa, anh nói với Tiểu Dương anh sẽ thanh toán.
Anh chuyển tiền qua, vừa đặt điện thoại xuống thì nghe thấy ai đó vội vã đi lên cầu thang, sau đó xuất hiện một bóng người cao lớn trong tầm nhìn, khi người đàn ông quay người anh liền đứng dậy.
Khác với những gì anh nhớ năm đó, Chung Hàng bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều, y còn đeo kính nữa, bộ dáng thật sự có dáng vẻ của một giảng viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!