Edit: Ji
[Đứa trẻ đã được cứu rồi, mau tới bệnh viện Trung ương đi]
—–o0o—–
Trở lại văn phòng, Trần Lạc Du nhìn thấy Triệu Uẩn Nho đang đứng ở bàn làm việc xem qua hồ sơ bệnh án.
Anh đi tới: "Thầy, thầy đi làm rồi sao."
"Ừm" Triệu Uẩn Nho đáp, đưa hồ sơ bệnh án đang xem đến trước mặt anh: "Tào Gia này là nhập viện tối qua phải không?"
"Phải."
"Con đã kiểm tra tình hình sáng nay chưa?"
"Con đã kiểm tra một lần vào lúc bốn giờ, không có vấn đề gì xảy ra cả."
Sau khi tiếp tục lật hai trang, Triệu Uẩn Nho đặt bản báo cáo xuống và nói với Trần Lạc Du, "Thông báo một chút nữa sẽ họp."
Trần Lạc Du xoay người đi ra ngoài, sau khi rời khỏi văn phòng, Triệu Uẩn Nho bước nhanh đến khu theo dõi.
Mười phút sau, Trần Lạc Du gọi tất cả bác sĩ và y tá có mặt ở khoa cấp cứu đến văn phòng. Mọi người ngồi quanh bàn tán gẫu, Triệu Uẩn Nho còn chưa tới, một y tá đã vội chạy vào nói với Trần Lạc Du: "Chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Triệu bảo anh lập tức đi đến phòng cấp cứu, nói rằng bệnh nhân nữ ở giường thứ ba có dấu hiệu sảy thai".
Trần Lạc Du sửng sốt, cách đó vài chỗ ngồi nhân viên thực tập Tiểu Phương cũng đứng lên: "Không phải dây chằng dính vào t* c*ng gây đau đớn sao?"
Y tá không thể nói rõ, Trần Lạc Du lập tức cùng Tiểu Phương đến phòng cấp cứu, Triệu Uẩn Nho và bác sỹ Tằng khoa phụ sản đang vây quanh giường của Tào Gia để tiến hành cấp cứu. Anh tiến lên hỏi thăm tình hình, y tá tham gia cấp cứu giải thích bệnh nhân vừa rồi ra chút máu, bụng đau dữ dội, chủ nhiệm Triệu chẩn đoán là dọa sảy thai, lập tức đưa vào phòng phẫu thuật.
Trong khi họ vẫn đang nói chuyện, bác sĩ Tằng đã sắp xếp phòng mổ, mọi người cùng nhau chuyển Tào Gia đến đó. Sau khi Triệu Uẩn Nho ký vào biên lai do y tá đưa, ông quay sang nhìn Trần Lạc Du và Tiểu Phương.
Tiểu Phương cúi đầu, Trần Lạc Du cau mày nhìn Triệu Uẩn Nho: "Thầy."
"Sao anh lại bất cẩn như vậy!" Triệu Uẩn Nho giọng không vui nói: "Loại bệnh này cần theo dõi thường xuyên, chẳng lẽ anh không biết sao?"
Trần Lạc Du không ngờ triệu chứng của Tào Gia lại đột nhiên biến thành dọa sảy thai, dù sao trước đó cũng không có dấu hiệu gì. Nhưng anh cũng không biết những kiểm tra tiếp theo của Tiểu Phương như thế nào, vì vậy lúc này anh không thể đổ lỗi cho người khác, nên anh chỉ im lặng.
Anh là học trò mà Triệu Uẩn Nho coi trọng nhất, hiếm khi bị Triệu Uẩn Nho khiển trách với vẻ mặt nghiêm trọng như vậy trước mặt người khác, hai y tá ở giường bên cạnh đều nhìn sang, Tiểu Phương căng thẳng đến mức không dám nói lời nào.
"Được rồi, bệnh nhân này thầy sẽ tự mình phụ trách, anh đi thông báo với mọi người là cuộc họp huỷ bỏ".
Sải bước đến cửa phòng cấp cứu, Triệu Uẩn Nho suýt chút nữa đụng phải một người vừa chạy tới. Ông lườm đối phương một cái, cũng không quay đầu mà đi ra ngoài, Triệu Tuấn Phàm cũng không gọi ông, tiếp tục chạy tới chỗ Trần Lạc Du hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
Cho hai tay vào túi áo blouse trắng nắm chặt, Trần Lạc Du trả lời: "Là lỗi của tôi."
"Cậu đâu có lỗi gì? Vừa rồi tôi đã đọc hồ sơ bệnh án, chẩn đoán của cậu không có vấn đề gì, nếu sai cũng là người khác sai." Triệu Tuấn Phàm bất mãn nhìn Tiểu Phương đang cúi đầu không nói gì: "Cậu là bác sĩ điều trị cho bệnh nhân, làm sao có thể bất cẩn như vậy?"
Triệu Uẩn Nho vừa rồi đã trách móc anh một lần, Trần Lạc Du cũng không muốn Triệu Tuấn Phàm lại nói mấy lời khó nghe, liền quay đầu an ủi: "Cậu cũng đừng tự trách bản thân, đây là tình huống bột phát, trở về trước viết báo cáo đi".
Tiểu Phương gật đầu, nói nhỏ: "Cảm ơn, chủ nhiệm Trần" rồi rời đi. Triệu Tuấn Phàm nhìn cậu ta đi xa mới nói: "Lần trước cậu ta không phát hiện ra bệnh viêm cơ tim cấp tính, cậu đã giúp cậu ta một lần, lần này cậu ta lại liên luỵ cậu".
"Đừng nói cái gì mà liên luỵ với không liên luỵ, chúng ta cũng xuất thân từ thực tập sinh."
"Chỉ nói chuyện với cậu thôi." Triệu Tuấn Phàm bất đắc dĩ nói. Nhưng thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, lại nghĩ anh thức một đêm mệt thế nào, không đành lòng nói thêm câu nào nữa, bảo anh mau về nghỉ ngơi đi.
Trần Lạc Du nói: "Vậy anh giúp tôi trông chừng Tào Gia, có chuyện nhớ gọi điện thoại."
Sau khi thay quần áo và bước ra khỏi cổng bệnh viện, một cơn gió lạnh kèm theo mưa phùn ập đến. Trần Lạc Du ngẩng đầu lên, phát hiện trên trời không biết từ lúc nào đang mưa nhỏ.
Trong ngăn kéo bàn ở văn phòng có một chiếc ô, bình thường anh sẽ quay lại lấy, nhưng hôm nay anh chỉ muốn rời khỏi bệnh viện ngay nên lao mình vào cơn mưa phùn, vừa đến ngã tư thì chuông điện thoại reo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!