Edit: Ji
[Chỉ mong mùa đông nào anh cũng được ôm em như thế này]
—–o0o—–
Trở lại phòng của mình, Trần Lạc Du ngã xuống giường, giống như ngã quỵ không thể động đậy được.
Sau khi hỏi xong câu vừa rồi, Trần Phi Lân thu dọn bát đĩa đi vào bếp rửa sạch, để lại anh ngồi ở bàn một mình, nghe tiếng nước xối xả từ trong bếp.
Anh không biết mình đã ngồi ở đó bao lâu, anh chỉ biết có vài cái bát, nhưng Trần Phi Lân dường như không thể rửa hết chúng.
Người đó lại tránh mặt anh.
Bởi vì anh đã hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc.
Không phải là câu trả lời rõ ràng sao?
Nhiều điều có thể xảy ra trong năm năm qua, một mối quan hệ cũng có thể bị xóa sổ hoàn toàn. Anh dường như đã đi vào ngõ cụt, anh không biết tại sao mình lại bị quá khứ ám ảnh đến vậy.
Có lẽ là bởi vì anh không nhớ ra quá nhiều chuyện.
Cũng có thể bởi vì, không thể buông bỏ và ỷ lại vào Trần Phi Lân là điều anh không thể giải thích được.
Buổi chiều ngày hôm sau, Trần Lạc Du đi bệnh viện họp, buổi tối sau khi ăn cơm ở căn tin, anh bắt đầu ca trực của mình.
Ca trực đêm nay tương đối nhàn rỗi, đến một giờ sáng anh mới tiếp ba bệnh nhân có triệu chứng khó chịu. Lúc hai giờ, anh vừa nằm xuống giường trong phòng trực, một y tá gõ cửa nói có một bệnh nhân bị đau bụng đang được bác sĩ thực tập Tiểu Phương khám, mong anh có thể ra ngoài và xem qua.
Anh khoác áo blouse trắng, cầm ống nghe đến phòng cấp cứu, đến giường số 6 thì dừng lại.
Quay người lại, nhìn thấy anh đi tới, Tiểu Phương giải thích: "Trần chủ nhiệm, dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân bình thường, nhưng bệnh nhân đau bụng rất nhiều. Tôi đã ấn vào không phát hiện có khối u nào, cô ấy cũng không bị sốt."
Ánh mắt Trần Lạc Du chăm chú nhìn gương mặt đang cau có của nữ bệnh nhân trên giường bệnh, mãi đến khi Tiểu Phương gọi anh lần nữa, anh mới tiến lên hỏi: "Đã kiểm tra những gì?"
"Tôi đã làm mọi thứ cần làm, không có vấn đề gì."
Tào Gia mở mắt ra, uống chút rượu nên không nhận ra Trần Lạc Du, khó chịu nói: "Bác sĩ, tôi bị đau bụng, không biết có phải do buổi tối ăn phải đồ ăn hỏng ở quán ăn không, làm ơn giúp tôi".
"Đừng căng thẳng, trước tiên thả lỏng đã" Trần Lạc Du an ủi, hỏi tiền sử bệnh trước đây, lại nhìn kết quả kiểm tra do Tiểu Phương mang tới, xác thực không có bất thường gì.
Trần Lạc Du suy nghĩ một chút, hỏi: "Gần đây có sinh hoạt t*nh d*c không?"
Tào Gia gật đầu.
"Có thấy chảy máu không?"
Tào Gia lắc đầu, Trần Lạc Du nói với y tá bên cạnh: "Đẩy máy siêu âm B đến bên cạnh giường, kiểm tra HCG (1) và Progesteron (2) cho cô ấy."
(1) HCG (Human Chorionic Gonadotropin). Đây là hormone có bản chất peptid, được tiết ra từ hợp bào nuôi, có vai trò kích hoạt các tế bào mầm của bào thai phát triển và trưởng thành. Đồng thời, HCG còn giúp k*ch th*ch tiết ra hormone sinh dục, hình thành giới tính của thai nhi.
(2) Progesterone có nhiệm vụ chính là giúp t* c*ng luôn ở trạng thái sẵn sàng để mang thai. Sau kỳ rụng trứng, hormone này cũng giúp lớp nội mạc t* c*ng dày lên, sẵn sàng cho trứng được thụ tinh phát triển. Nếu quá trình thụ tinh không xảy ra, nồng độ Progesterone giảm dần xuống, tới khi lớp niêm mạc t* c*ng rời ra, xuất hiện kinh nguyệt. Ngược lại, nếu trứng thụ tinh, Progesterone duy trì để lớp nội mạc này dày, cung cấp dinh dưỡng suốt thai kỳ.
Y tá lập tức đi chuẩn bị, máy siêu âm ở đầu giường đẩy lại đây, Trần Lạc Du kiểm tra cho Tào Gia. Trong suốt quá trình, vẻ mặt của anh vẫn luôn nghiêm túc, sau khi có kết quả HCG và Progesterone, anh nói với Tào Gia: "Cô đang mang thai tám tuần, suy đoán ban đầu đau bụng là do lúc mới mang thai, t* c*ng mở rộng hơn nên dây chằng bị chèn ép (3), không có vấn đề gì lớn".
(3) Sự lớn lên của thai nhi sẽ khiến cho t* c*ng to dần, cơ và dây chằng cũng bị chèn ép từ đó sinh ra hiện tượng căng tức bụng khi mang thai 3 tháng đầu. Cơn đau sẽ được cảm nhận rõ ràng hơn khi mẹ bầu ngồi xổm hoặc ho. Để hỗ trợ cho quá trình phát triển của thai nhi, lượng hormone progesterone và estrogen tăng lên.
Tào Gia nhìn chằm chằm Trần Lạc Du, tựa hồ nghe không hiểu anh nói cái gì. Loại tình huống này Trần Lạc Du đã thấy rất nhiều, vừa nhìn liền biết đứa bé xuất hiện là ngoài ý muốn của Tào Gia. Nếu là nữ bệnh nhân khác, anh sẽ không có quá nhiều cảm xúc, nhưng Tào Gia thì khác.
Dù Trần Phi Lân phủ nhận mối quan hệ với Tào Gia nhưng giữa hai người có quá nhiều hành động mờ ám. Anh an ủi Tào Gia, hỏi: "Cô có người thân nào có thể qua đây không? Tôi sẽ nhờ y tá thông báo cô cần ở lại bệnh viện theo dõi một đêm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!