Chương 47: Anh!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Anh, có phải em có làm gì, anh cũng sẽ không quay đầu lại nhìn em không?]

—–o0o—–

Trần Lạc Du trả lời: [ Là tôi, lâu rồi không gặp]

Chu Nham cũng trả lời "Đã lâu không gặp", nhưng sau đó lại không nói gì nữa.

Nhìn chằm chằm tên WeChat của Chu Nham, do dự một lúc Trần Lạc Du gửi: [Khi nào cậu về? Có thời gian để gặp nhau không? ]

Chu Nham trả lời sau khoảng hai phút: [Có, tôi cũng muốn gặp cậu. Nhưng hiện tại bên này có một số việc phải giải quyết, có lẽ cần thêm hai hoặc ba ngày nữa]

[Không sao, chờ cậu về chúng ta sẽ hẹn lại]

[Được]

Đặt điện thoại xuống, Trần Lạc Du nằm xuống sô pha mềm mại. Anh cảm thấy rất mệt mỏi, kiểu mệt mỏi này gần đây liên tục xuất hiện, không liên quan gì đến sự mệt mỏi trong công việc.

Ánh mắt anh dừng lại trước tủ thuốc, mấy ngày nay anh đều uống paroxetin, thuốc này từng làm bạn với anh rất lâu, anh cũng biết một khi bắt đầu uống thì không thể tuỳ tiện dừng lại, nếu không sẽ phải chịu đựng những tác dụng phụ càng nghiêm trọng hơn.

Quay người đối diện với sô pha, anh ôm hai cánh tay mình, định đi tắm trước rồi nghỉ ngơi. Lần này nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, nhưng anh ngủ không hề yên ổn, còn mơ một giấc mơ không thể giải thích được.

Trong giấc mơ, anh đang ngồi ở ghế sau của một chiếc ô tô riêng, màn đêm tối tăm khiến tầm nhìn của anh không rõ ràng. Anh hình như say nên không nhìn rõ người đang ôm mình, nhưng lại nghĩ đó là Trần Phi Lân nên nhắm mắt đón nhận nụ hôn của người đó. Cho đến khi bọn họ tách ra, ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần rõ ràng hơn, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt xa lạ.

Đối phương nhếch khóe miệng cười: "Lạc Du, sinh nhật vui vẻ."

"Cậu cuối cùng đồng ý ở bên tôi".

Mở choàng mắt ra, Trần Lạc Du căng thẳng đến mức nghẹn thở, tim đập kịch liệt trong lồng ngực, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Ngồi dậy khỏi ghế sofa, anh lấy tay che mặt và xoa xoa.

Người đàn ông trong mơ có một khuôn mặt vừa quen vừa lạ, anh luôn có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu rồi, ngồi một lúc, chợt nghĩ ra điều gì đó, anh cầm điện thoại lên kiểm tra. Quả nhiên trên Wechat là gương mặt của Chu Nham.

Vậy người trong giấc mơ là Chu Nham sao? !

Vậy tại sao anh lại hôn Chu Nham! Chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Chu Nham trước đây?

Anh không thể hiểu được, vì vậy anh đã gọi cho Chung Hàng để hỏi.

Chung Hàng đang ăn tối, nghe kể về giấc mơ này liền bật cười: "Cậu suy nghĩ nhiều quá, Chu Nham và cậu là bạn học cũ quen nhau từ hồi cấp ba, cậu còn nhớ Đường Hâm không? Cô gái đó chính là do Chu Nham giới thiệu cho cậu quen".

Trần Lạc Du do dự nói: "Đường Hâm?"

Chung Hàng nói đại khái về khoảng thời gian đó, đồng thời cũng đề cập đến việc họ cùng nhau đi bể bơi, nói rằng lần đầu tiên gặp nhau anh đã cứu Trần Phi Lân. Trong những năm đó, bạn gái và Chu Nham chưa bao giờ chia tay, bất cứ lúc nào cậu ta có kỳ nghỉ, sẽ đến những nơi khác để chụp ảnh.

Trần Lạc Du có chút ấn tượng, cũng nhớ tới lần đầu tiên gặp Trần Phi Lân là ở bể bơi.

"Mệt mỏi quá sao?" Chung Hàng nhắc nhở: "Tôi nghĩ cậu vẫn nên đi khám đi, nếu như cảm thấy khám bệnh không tiện, tôi có thể giới thiệu cho cậu một người quen là bác sĩ tâm lý được không?"

"Không cần." Trần Lạc Du cự tuyệt: "Tôi không sao, có lẽ là vì gần đây suy nghĩ nhiều chuyện, có chút rối rắm."

"Vậy chú ý nghỉ ngơi một chút, cậu thế này nên để mình suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên đi." Chung Hàng khuyên nhủ.

"Được, tôi sẽ chú ý, chuyện hôm nay cảm ơn cậu".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!