Chương 45: Gặp gỡ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ji

[Người ấy vẫn còn chút tình cảm với mình phải không?]

—–o0o—–

Tiếng hát "Far Away" từ bên ngoài chăn truyền đến, Trần Lạc Du chậm rãi mở mắt ra, đối diện với khung cảnh tối tăm mà ấm áp hồi lâu mới ý thức được là điện thoại di động của mình đang kêu.

Anh thò tay ra khỏi chăn, với lấy điện thoại và cầm nó lên.

"Chủ nhiệm Trần, anh đang nghỉ ngơi sao?"

Giọng y tá Dương từ đầu bên kia truyền đến, cùng với tiếng xe cấp cứu quen thuộc.

Trần Lạc Du muốn nói "Ừm" nhưng lời nói vừa đến miệng liền ngơ ngẩn, vén chăn lên ngồi dậy.

Ánh sáng xung quanh vẫn tối tăm, còn anh đang ở trong phòng của mình.

Trần Phi Lân đâu??

Anh không quan tâm đến việc trả lời Tiểu Dương, đi chân trần xuống giường đến cửa nhà Trần Phi Lân bên cạnh gõ cửa. Nhưng anh gõ rất lâu không có ai trả lời, bên trong không có ánh sáng nên anh gọi cho Trần Phi Lân, cuộc gọi được chuyển vào hộp thư thoại.

Dựa vào cửa sắt, anh lấy tay che đi cái trán sưng đỏ, lòng bàn chân lạnh giá truyền hơi lạnh vào người, nhưng lại không thể khống chế được sự hoảng sợ trong lòng.

Trần Phi Lân rời đi không lời từ biệt.

Điện thoại của Tiểu Dương lại gọi tới, hôm qua anh đã trực cả một buổi tối, hôm nay lẽ ra anh sẽ được nghỉ ngơi. Nhưng tối nay lại xảy ra hai vụ tai nạn xe cộ, một trong số đó là xe buýt, lúc Tiểu Dương gọi điện thoại cho anh, anh đang trên đường xuống xe của mình, nhân viên y tế trực ở khoa cấp cứu rối tinh rối mù hết cả lên.

Nhíu chặt lông mày một lúc, Trần Lạc Du khàn giọng đáp: "Mười lăm phút nữa tôi tới."

Sau khi cúp điện thoại, anh trở lại phòng tắm rửa, vội vàng thay quần áo ra ngoài, đến cửa mới dừng lại, đi tới ngăn kéo thuốc lấy một viên Paroxetine nuốt xuống.

Trên đường đi, đầu óc còn nặng trĩu, anh ngủ lâu như vậy, nhưng giấc ngủ khá tệ. Khi tỉnh dậy, anh không ngừng nghĩ về Trần Phi Lân, nghĩ người ấy chịu nói với anh về những điều đã qua, chứng tỏ thái độ của hắn đối với anh đã dịu đi rất nhiều. Trước khi chìm vào giấc ngủ, anh gối tay lên bàn trong phòng khách của nhà Trần Phi Lân, nhưng khi tỉnh dậy, anh đã nằm trên giường của mình, đắp chăn bông, điều đó có nghĩa là Trần Phi Lân đã bế anh về đây.

Người ấy vẫn còn chút tình cảm với mình phải không? Nếu không, hắn đã không nấu món mì mà anh yêu thích trước đây, càng sẽ không nắm tay anh như thế.

Siết chặt những ngón tay lạnh cóng trong túi quần, anh mua một cốc Americano nóng ở quán cà phê chỗ ngã tư, khi bước vào cổng bệnh viện Trung ương anh đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Khoa cấp cứu đèn sáng trưng, anh ném cốc cà phê đã uống cạn vào thùng rác, nhanh chóng thay áo blouse trắng đi vào phòng cấp cứu, anh làm việc hơn hai tiếng đồng hồ mới dừng lại.

Đồng hồ treo trên tường chỉ mười một giờ, Triệu Tuấn Phàm, người cũng đến tăng ca, cùng anh đi đến máy pha cà phê tự phục vụ lấy cà phê, rồi đi đến khu vực hút thuốc để hút thuốc.

Thở ra một chuỗi vòng khói, Triệu Tuấn Phàm dựa vào tường hỏi anh: "Hôm nay cậu có về ngủ không?"

Cầm cà phê, Trần Lạc Du cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, không nghe rõ Triệu Tuấn Phàm đang nói về cái gì. Lúc anh phản ứng lại, Triệu Tuấn Phàm đã đi đến bên cạnh anh để cùng nhìn màn hình.

"Trần Phi Lân? Đây là ai? Tại sao gọi nhiều như vậy?"

Trần Lạc Du lập tức tắt màn hình: "Người này anh không biết."

Vốn dĩ Triệu Tuấn Phàm chỉ thuận miệng hỏi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của anh, đột nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua, liền vỗ vai anh, cười hỏi: "Người cậu thích sao?"

Nắm chặt cốc cà phê, Trần Lạc Du phủ nhận: "Không phải."

Triệu Tuấn Phàm còn muốn hỏi tiếp, nhưng lúc này di động của y lại vang lên, là mẹ y gọi tới, hỏi y đêm nay có trở về ngủ không?

Y hàn huyên vài câu, sau đó cúp điện thoại, Trần Lạc Du hỏi: "Thầy Triệu thế nào rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!