*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Ji
[Trong ánh mắt anh chỉ còn lại người trước mắt, người ấy cũng đang nhìn anh.]
—–o0o—–
Tuy nói phải đợi Trần Phi Lân mới ngủ, nhưng tối hôm qua Trần Lạc Du hầu như không ngủ chút nào, nằm xuống không bao lâu, mí mắt bắt đầu đánh nhau, điện thoại đập vào mặt. Khi Trần Phi Lân đẩy cửa lần nữa đi vào, hắn thấy anh đá một góc chăn ra, ôm gối vào trong ngực, quay mặt vào tường không nhúc nhích.
Đi tới giúp anh đắp chăn, Trần Phi Lân trở lại bàn, sau khi đọc tin nhắn điện thoại một lúc liền cắm sạc, đặt báo thức lúc năm giờ.
Lúa ở nhà đã gặt gần hết, còn gần trăm cây cam chưa hái, xin nghỉ dài ngày bên trường không dễ nên hai ngày nay phải hái trước những quả chín.
Sau khi đóng chặt khe cửa sổ, Trần Phi Lân đi đến bên giường nhìn người đang ngủ.
Hắn không bao giờ nghĩ ở nhà sẽ có một người khác ngủ cùng hắn trên chiếc giường này, người này lại là Trần Lạc Du.
Vén chăn lên, Trần Phi Lân nằm xuống.
Hắn kéo chiếc gối mà Trần Lạc Du đang ôm ra, động tác mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn làm đối phương tỉnh giấc.
Trần Lạc Du dụi dụi mắt hỏi: "Xong chưa?"
"Ừm" sờ sờ dấu vết bị gối đè lên trên mặt Trần Lạc Du, Trần Phi Lân muốn nằm xuống, nhớ tới đèn còn chưa tắt, lại xuống giường.
"Tạch" một tiếng, trong phòng chìm vào bóng tối, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ đối diện xuyên qua, mơ hồ có thể nhìn thấy ngọn núi phía xa xa.
Sau khi nằm xuống, người bên cạnh liền quấn lấy hắn, tay chân ôm chặt sau lại cảm thấy không thoải mái, nói: "Anh trai, chúng ta thương lượng chút chuyện được không?"
Trần Lạc Du lại dùng từ "Anh trai", Trần Phi Lân cười hỏi anh: "Em lại đang suy nghĩ cái gì?"
"Anh để em gối lên cánh tay của anh được không?" Anh tựa cằm vào ngực Trần Phi Lân, đôi mắt trong sáng giống như ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ xa xa: "Vai của anh cứng, dựa vào sẽ chọc vào mặt em."
Véo khuôn mặt nhẵn nhụi, còn chưa đợi anh kêu đau, Trần Phi Lân đã duỗi thẳng cánh tay phải, đặt lên gối.
Thoả mãn nằm xuống, anh tiếp tục hỏi: "Anh ở nhà mỗi ngày đều bận như vậy?"
"Đại khái là vậy. Mấy hôm nữa thu hoạch lúa sẽ còn bận hơn".
Đưa tay xuống nắm lấy tay trái Trần Phi Lân, Trần Lạc Du trầm mặc một lát mới nói: "Anh định ở nhà mấy ngày?"
"Khoảng hai ba ngày."
"Em có thể ở đây chờ anh rồi cùng nhau trở về không?"
Trần Phi Lân xoa xoa mái tóc sau gáy của Trần Lạc Du: "Muốn ở lại thì ở lại, nhưng ban ngày anh rất bận rộn, không có thời gian ở bên em."
"Em giúp anh" Trần Lạc Du ngẩng đầu, để Trần Phi Lân nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mình: "Cái gì em có thể làm?"
Cầm lấy tay phải có vết thương, Trần Phi Lân cười hỏi: "Em muốn làm gì? Đưa cơm nước cho anh?"
Nhíu mày bất mãn nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ, không phải tại anh quấn thành như vậy sao? Hơn nữa, em cũng không vô dụng như anh nghĩ."
"Vấn đề không phải là hữu dụng hay vô dụng." Trần Phi Lân giải thích với anh: "Anh sợ em lại bị thương. Ngày mai và ngày kia anh sẽ đi hái cam, phải leo lên cây."
"Em có thể trèo cây. Khi em còn nhỏ, em leo xà đơn rất giỏi."
Thấy anh muốn giúp mình như vậy, Trần Phi Lân cũng không từ chối nữa, ấn gáy anh để anh nằm xuống: "Vậy em ngủ đi, mai còn dậy sớm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!