Chương 41: Anh muốn làm gì?

Edit: Ji

[Sao người mình thích lại nấu ăn giỏi như vậy?]

—–o0o—–

Giữ sau gáy, Trần Phi Lân hôn anh đến khi đôi môi sưng lên, anh yếu ớt ghé vào lồng ngực hắn mới dừng lại.

"Chết mất" Trần Lạc Du thở hổn hển: "Vẫn còn muốn phải làm sao bây giờ?"

Trần Phi Lân cùng anh dựa vào cây nói: "Sau này còn nhiều thời gian."

"Được." Anh bám vào cánh tay Trần Phi Lân, đứng thẳng lên: "Tối nay ngủ ở đâu? Trong thôn của anh không có nhà nghỉ sao?"

"Không có, ngủ ở nhà anh, giường của anh đủ lớn."

Chớp chớp đôi mắt, Trần Lạc Du muốn giả ngu, đáng tiếc lại thất bại, vì vậy không nhịn được cười, hôn lên môi Trần Phi Lân: "Anh muốn làm gì?"

"Em muốn làm sao?" Trần Phi Lân hỏi ngược lại anh: "Tối nay thành thật một chút, phòng cách âm rất kém."

"Ồ."

Anh lại ngả vào lồng ngực Trần Phi Lân, giọng điệu không tình nguyện, nhưng không dấu được nụ cười sung sướng, nói: "Nghe anh."

Khí hậu ở Hồ Nam vào tháng 11 gần giống như ở Hồ Bắc, nhưng vì là vùng núi nên khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ giảm mạnh, Trần Lạc Du lạnh đến mức sụt sịt mũi khi xuống núi.

Trần Phi Lân nắm tay anh dẫn đi, nghe thấy anh hắt hơi liền kéo chiếc mũ trên áo khoác lên đầu, lại bỏ hai tay vào túi của mình nói: "Cố gắng một chút, về đến nhà anh đun nước cho em tắm rửa".

"Không sao." Trần Lạc Du không phải là người yếu ớt, anh vẫn có thể dựa vào ánh sáng của điện thoại di động mà nói đùa với Trần Phi Lân: "Anh cố gắng nắm tay em cho chắc, nếu em mà trượt chân, anh cùng em đều lăn xuống dưới. "

Trần Phi Lân giúp anh để ý dưới chân, nhắc nhở anh: "Đừng nghịch, sườn dốc này không dễ đi."

Lên núi dễ xuống núi khó, gần đây mưa liên miên, đất mềm, không chú ý rất dễ trơn trượt. Trần Lạc Du cũng không dám khinh thường, anh thận trọng bước đi, cuối cùng đứng ở trên mặt đất bằng phẳng mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Phi Lân quay trở lại ngôi nhà gỗ, cầm chiếc túi giấy McDonald"s mà anh đã mua, dẫn anh ra khỏi vườn cam, khi nhìn thấy ngôi nhà gạch của gia đình Trần Phi Lân đã sáng đèn, Trần Lạc Du bắt đầu căng thẳng.

"Cha mẹ anh rất dễ gần, em cũng quen Sơ Yến, trong nhà không có người khác, đừng sợ."

Trần Phi Lân ở bên cạnh an ủi, anh gật đầu nói: "Được rồi, chúng ta vào thôi.".

Anh chỉ muốn đến gặp Trần Phi Lân hôm nay, cũng không ngờ mình có thể ở lại đây, vì vậy không chuẩn bị quà cho buổi gặp mặt, trên tay anh chỉ có một túi đồ ăn nhẹ McDonald"s đã lạnh lẽo, thật sự có chút xấu hổ.

Rất may, cha mẹ của Trần Phi Lân đều là những người nông dân chất phác, biết tin anh đặc biệt đến thăm Trần Phi Lân nên rất vui mừng, lại nghe anh là sinh viên của Đại học Y khoa, còn hỗ trợ Trần Sơ Yến làm bài tập về nhà, càng khen anh từ đầu đến chân, nồng nhiệt chiêu đãi anh một bàn cơm ngon.

Nhìn thấy trên bàn gỗ tròn mỗi cái đĩa đều là màu đỏ của ớt, Trần Lạc Du nuốt nước miếng định ngồi xuống, bị Trần Phi Lân ngăn lại.

Trần Phi Lân giải thích với bố mẹ anh không biết ăn cay, muốn vào phòng bếp làm món ăn cho anh. Trần Sơ Yến cũng nhét túi giấy McDonald"s vào tay anh để anh tự ăn.

Anh không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của gia đình, vì vậy anh cầm túi giấy đi vào bếp cùng Trần Phi Lân.

Căn nhà gạch của nhà họ Trần là nhà hai tầng, riêng phòng bếp ở tầng một đã rộng hơn 30 mét vuông. Bếp lò ở đây dùng để nhóm lửa, trong góc chất đầy củi khô đã chặt nhỏ, mặt bàn xi măng rất rộng, trên đó bày rất nhiều chai lọ nước chấm, bát đĩa ngay ngắn.

Trần Phi Lân mở tủ lạnh, lục lọi trong đó rồi quay lại hỏi anh có ăn mì không?

Anh nói ăn, nhìn Trần Phi Lân lấy ra hai quả trứng, một quả cà chua, nấm hương cùng cải thảo, cuối cùng mang ra một miếng thịt ba chỉ tươi.

Anh cả ngày chỉ ăn một xuất hamburger, hiện tại đã gần tám giờ, rất đói nên anh mở túi ra muốn ăn vài miếng khoai tây chiên lót dạ.

Sau khi xé mở hộp sốt cà chua, anh chấm một miếng khoai tây chiên mềm nhũn, đưa đến miệng người đàn ông đang rửa thịt cạnh bồn rửa, và nói "A —— "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!