Chương 40: Anh, hôn một lần nữa đi.

Edit: Ji

[Anh cùng Trần Phi Lân hôn môi, là nụ hôn mà môi lưỡi cùng giao triền quấn quýt.]

—–o0o—–

Đầu óc trống rỗng, Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân, cổ họng như bị thắt lại, không thể phát ra âm thanh.

Trần Phi Lân lại nhìn về phía trước, giọng nói trầm thấp của hắn bị gió núi gào thét thổi bay đi rất nhiều, nhưng Trần Lạc Du lại có thể nghe rõ hắn nói cái gì, mỗi một từ đều tiến vào trong lòng.

Trần Phi Lân nói: "Em đã biết tình huống trong nhà tôi. Mẹ tôi sức khỏe không tốt, thường xuyên nằm trên giường. Gánh nặng của tôi lớn hơn rất nhiều không chỉ là chi phí sinh hoạt của em gái tôi."

"Nếu bây giờ muốn quay đầu vẫn còn kịp."

Trái tim anh như thể bị rạch toang và đặt dưới ngọn đèn mổ, soi sáng những đau khổ và d*c v*ng mãnh liệt không thể che giấu. Anh nắm lấy tay áo của Trần Phi Lân, muốn người đàn ông này quay lại đối diện với chính mình.

"Quay đầu cái gì?" Giọng anh mang theo nức nở: "Trần Phi Lân, anh có biết mình đang nói cái gì không?"

"Em là gay." Anh bóp mạnh ngón tay đến mức biến dạng ống tay áo của Trần Phi Lân: "Anh có biết anh phải chịu trách nhiệm về những gì anh vừa nói không?"

Nhìn thẳng vào mắt anh, Trần Phi Lân nói: "Tôi biết."

Ngay khi các ngón tay được nới lỏng, phần sống lưng căng chặt cũng được thả lỏng. Trần Lạc Du nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn bụi mịn cùng đá cuội, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lân.

Bầu trời phía sau người ấy bắt đầu tối đen, nhưng đôi mắt của hắn rất sáng, chiếu vào mắt Trần Lạc Du giống như ngọn hải đăng dẫn đường trên biển.

"Anh" Trần Lạc Du dừng một chút, có chút khó khăn để nói xong: "Vì sao đột nhiên lại nói chuyện này?"

"Cũng không có gì là đột nhiên. Tôi cũng định nói chuyện này với em sau khi tôi trở về" Trần Phi Lân giải thích.

"Tôi đã xem tin nhắn WeChat mà em gửi vào nửa đêm hôm đó, nhưng em lại thu hồi. Tôi tự hỏi liệu em có phải đang đùa giỡn không? Dù sao chúng ta cũng đã thảo luận về chủ đề này vào ngày hôm đó. Có lẽ em chỉ tò mò, hỏi xong liền cảm thấy không ổn".

"Tôi đợi đến ngày hôm sau em cũng không nhắc tới chuyện này, sau đó lại giữ khoảng cách với tôi."

Trần Lạc Du nói: "Vậy anh sao không hỏi em?"

Trần Phi Lân mỉm cười, nụ cười có chút cay đắng: "Tôi sợ mình đa tình, tôi sợ mình hiểu sai, sau này thậm chí làm bạn cũng không thể".

"Hoàn cảnh gia đình tôi không tốt, đến làm bạn em cũng phải nhường nhịn tôi, càng đừng nói là quan hệ khác."

"Vậy anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra?"

Trần Lạc Du cao giọng, Trần Phi Lân nhếch môi, mày nhíu lại như muốn khoá chặt, kìm nén không nói nên lời. Trần Lạc Du trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, anh liền tỉnh táo lại, chính mình còn luôn che dấu, không dám tìm hắn chứng thực, không dám nói ra suy nghĩ của mình.

Trần Lạc Du nắm lấy bàn tay hắn đặt lên đầu gối, xoa xoa khớp ngón tay sưng tấy do làm việc đồng áng, nhẹ giọng hỏi: "Vậy bây giờ sao anh lại muốn hỏi em?"

Nắm lại tay anh, Trần Phi Lân nhẹ giọng nói: "Bởi vì hành động của em vào đêm sinh nhật, nên bây giờ anh đang theo đuổi em đây".

Nhắc đến nụ hôn kia, Trần Lạc Du có chút xấu hổ, mất tự nhiên nhìn sang một bên: "Tối hôm đó em uống hơi nhiều, nhưng vẫn rất tỉnh táo".

"Chính vì rất tỉnh táo, thế mà anh lại nói em say, bảo em về ngủ, em rất tức giận."

Khổ sở mà cúi đầu, hơi ấm từ lòng bàn tay không đủ xoa dịu cơn gió lạnh thổi vào tim anh đêm hôm đó, nhưng may mắn thay, lời tỏ tình muộn màng của đối phương giống như một mồi lửa, lại thắp lên hi vọng một lần nữa.

Trần Phi Lân nói: "Anh thật sự cho rằng em đã uống nhiều, hôn xong liền chạy, còn nói dừng ở đây đi."

Trần Lạc Du đỏ mặt, phản bác nói: "Em hôn rồi còn không đủ chứng minh sao? Rõ ràng anh cái gì cũng chưa thèm làm".

Buồn bực mà nói xong, Trần Lạc Du muốn buông bàn tay đang nắm, lại bị Trần Phi Lân chế trụ gáy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!