Edit: ji
[Đó là nụ cười đã từng xuất hiện trong những mảnh ký ức của anh]
—–o0o—–
Ba nhân viên bảo vệ nhanh chóng đẩy cửa bước vào, họ cũng hoảng hốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vội vàng hỏi chuyện gì đang xảy ra. Đi phía sau là y tá trưởng khoa cấp cứu, nhìn Trần Lạc Du cả người đầy "máu", sắc mặt lập tức thay đổi, chạy nhanh đến kiểm tra thương tích.
Trần Phi Lân vẫn giữ chặt người đàn ông. Hắn nói mấy lời giải thích tình huống hiện tại. Hai nhân viên bảo vệ khống chế người đàn ông, trong khi một người khác kéo Trần Phi Lân lên, yêu cầu hắn phối hợp khi cảnh sát đến.
Đối phương hẳn không tin những gì hắn nói, nhưng hắn có thể hiểu được, rốt cuộc, hiện trường rất hỗn loạn. Lúc này Trần Lạc Du vẫn luôn trầm mặc mở miệng: "Buông anh ấy ra, anh ấy tới đây để giúp đỡ."
Ba nhân viên bảo vệ nhìn nhau, một người trong số họ hỏi: "Trần chủ nhiệm, anh chắc chứ?"
"Ừm, để anh ấy đi."
Phần cằm và mái tóc của Trần Lạc Du đều là sơn đỏ, má và tai trái cũng không tránh khỏi. Nhưng tinh thần của anh đã khôi phục lại, nhân viên bảo vệ thấy thế liền đưa nghi phạm ra ngoài trước, đồng thời giải tán đám đông đang vây xem ở cửa.
Sau khi xác nhận rằng Trần Lạc Du không bị thương, y tá trưởng hỏi làm sao lại xảy ra chuyện này?
Lúc nãy sơn trên mặt người đàn ông cũng dính không ít, nên y tá trưởng không nhận ra. Trần Lạc Du giải thích: "Đó là người nhà của bệnh nhân bị chảy máu do chửa ngoài t* c*ng ngày hôm kia, người đã làm chủ nhiệm Triệu bị thương."
"Hóa ra là gã ta?! Chuyện của chủ nhiệm Triệu vẫn còn chưa tìm gã tính sổ đâu! Tôi nghĩ đầu óc của gã có vấn đề, loại người này không thể nhân nhượng!" Y tá trưởng rất tức giận: "Để tôi đi rửa sạch cùng cậu trước. Này, nhìn sơn trên đầu cậu đang chảy kìa".
Trần Lạc Du nói "Chờ một chút" sau đó đi về phía Trần Phi Lân.
Sau khi khống chế được người đàn ông, tay phải của Trần Phi Lân vẫn buông thõng xuống không nhúc nhích.
Khi đứng trước mặt hắn, anh nhẹ nhàng cầm tay phải của Trần Phi Lân lên để kiểm tra.
"Tôi không sao." Trần Phi Lân muốn rụt tay lại, nhưng Trần Lạc Du không chịu buông ra, thậm chí còn nhướng mi lên trừng mắt nhìn hắn.
Đôi mắt đó đỏ hoe, phủ một tầng hơi nước mỏng. Trần Phi Lân bị nhìn như vậy, mất tự nhiên liền quay mặt đi, hắn nghe giọng điệu của anh như là bác sĩ nói với bệnh nhân: "Đừng lộn xộn."
Trần Phi Lân không cử động. Sau khi kiểm tra xong Trần Lạc Du nói với y tá trưởng: "Anh ấy bị thương ở cổ tay. Đi chụp phim trước đã".
"Vậy là tốt rồi, để tôi đi gọi Tiểu Dương tới giúp cậu".
Y tá trưởng xoay người đi gọi ai đó, lúc này trong phòng WC chỉ còn hai người, Trần Lạc Du quay lại nhìn Trần Phi Lân.
Người đàn ông này như cũ vẫn tránh đi tầm mắt của anh, tỏ vẻ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Lạc Du biết Trần Phi Lân không muốn có quá nhiều thứ liên quan tới anh.
Những kí ức vừa tìm lại được vẫn chỉ là những mảnh vụn rời rạc không thể liên kết với nhau. Anh không nhớ rõ lý do bọn họ chia tay là gì, phải nói chính xác là, trước ngày hôm qua anh hoàn toàn không biết mình có mối quan hệ với người đồng giới.
Nhưng thay vì sửng sốt, anh càng kinh ngạc hơn khi anh có thể tiếp nhận chuyện này một cách tự nhiên.
Nhưng tại sao anh có thể quên? Lại còn quên hoàn toàn như vậy?
Như vậy anh không hứng thú với phụ nữ là bởi vì trước đây anh thích đàn ông?
Còn không đợi anh suy nghĩ kĩ càng, Trần Phi Lân đã vòng qua anh đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng cửa đóng lại sau lưng, anh dựa vào tường nhìn mình trong gương.
Ở khoa cấp cứu bệnh viện Trung ương hơn hai năm, bệnh nhân không nói đạo lý với người nhà điêu ngoa kiểu nào anh cũng gặp qua, nhưng người nhà bệnh nhân náo loạn đến nhường này anh mới gặp lần đầu tiên.
Khoảnh khắc sơn bắn tung tóe về phía anh, anh nhìn thấy trong đôi mắt của người nhà bệnh nhân là sự hung ác và tàn nhẫn.
Anh không hiểu tại sao đối phương lại cực đoan như vậy. Mang thai ngoài t* c*ng là bệnh rất nguy hiểm, họ làm mọi việc theo đúng quy trình, không hề chậm trễ. Chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm đó giọng điệu của anh không đủ tốt, vì vậy mới không chịu buông tha cho anh?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!